Chương 3: (Vô Đề)

8

Ba ngày sau, ta cải trang thành tiểu tư, theo Kỷ Thần Dương dự một buổi tiệc mừng năm mới.

Kỷ Thần Dương vốn có dáng vẻ bảnh bao, khoác trên mình bộ trường bào gấm đỏ tươi mới may, nhìn chẳng khác gì một công tử phong lưu tài mạo song toàn.

Chỉ có ta mới biết, sau lưng hắn là bao nhiêu thói xấu hư hỏng.

Cờ bạc, trăng hoa, đấu gà, nuôi chó, những thói tệ của đám con nhà quyền quý kinh thành, không thứ nào hắn bỏ sót.

Bề ngoài vàng ngọc, bên trong mục ruỗng.

Hắn vừa ngồi xuống, đã có không ít tiểu thư thế gia len lén liếc nhìn.

Hồng Trần Vô Định

Kỷ Thần Dương mỉm cười phong nhã, phe phẩy cây quạt, rồi quay đầu sai ta rót trà.

Đến phần ngâm thơ làm phú, hắn lại đem bài văn ta viết trước đó ra đọc, một lần nữa khiến mọi người trầm trồ kinh ngạc.

"Hay lắm! Từng chữ từng câu đều là ngọc ngà, thật là một bài văn tuyệt sắc!"

"Kỷ công tử tài hoa xuất chúng!"

"Kỷ huynh đã có hôn sự chưa? Tiểu muội nhà ta ngưỡng mộ Kỷ huynh đã lâu, không biết có cơ hội được diện kiến chăng?"

Ta đứng trong góc tối phía sau hắn, nhìn rõ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Kỷ Thần Dương đảo mắt nhìn quanh, ung dung đón nhận những lời khen tặng.

Nhưng khi nhìn thấy ta, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Ta cúi đầu đáp:

"Là phu nhân bảo ta đi theo."

Hắn khẽ hừ một tiếng, cười nhạt: 

"Không cần, ngươi về đi, đừng để người khác thấy ngươi."

Ta nhỏ giọng nói: 

"Nhưng, nơi này cách Kỷ phủ rất xa—"

Đường phủ đầy băng, ngay cả xe ngựa đi lại cũng khó khăn.

Ta biết chứ.

Kỷ Thần Dương nhấc mí mắt, nụ cười đầy ác ý:

"Ngươi không hiểu sao? Ta muốn ngươi đi bộ về."

...

Trời đã tối, đường phố không còn xe ngựa nào khác.

Ta quyết định chờ đến sáng, tìm cơ hội xin đi nhờ xe của nhà khác để về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!