6
Đêm giao thừa cũng là sinh thần của mẹ ta.
Trên đường về phủ, khi đi ngang qua tiệm son phấn nổi tiếng nhất kinh thành, ta bất giác gọi xe ngựa dừng lại.....
Trong phủ, đèn lồng treo khắp nơi, giấy đỏ dán đầy, không khí náo nhiệt rộn ràng.
"Về rồi à? Đi thay đồ đi."
Mẹ ta ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt, nói một câu hờ hững.
Khi ta thay lại nữ trang, bước vào đại sảnh, bà liền cất giọng nhạt nhẽo:
Quỳ xuống.
Còn chưa kịp phản ứng, gia nhân đã kè vai ta, ép ta quỳ xuống đất.
Mẹ ta ngồi trên ghế thái sư, từ trên cao nhìn xuống ta đầy dò xét.
"Ở Đông cung vui đến quên đường về, cuối cùng cũng chịu quay lại rồi."
Ta mở to mắt, luống cuống giải thích:
"Con... con không phải, là ý của điện hạ—"
Chát.
Một cái tát giáng xuống mạnh mẽ.
Ta né không kịp, bị đánh lệch cả mặt, trước mắt tối sầm.
"Ta nói sao ngươi to gan đến thế, thì ra là trèo cao rồi."
"Kỷ Phù Chiêu, ngươi mọc cánh rồi phải không?"
Ta ôm mặt, chật vật quỳ trên đất.
Hộp nhỏ giấu trong tay áo rơi xuống chân bà.
Ồ.
"Để ta xem, đây là cái gì?"
Bà lạnh lùng cười, mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là hộp phấn thơm mùi hoa nhài.
Ta bối rối giải thích: Mẹ, đây là—
Đây là lễ vật sinh thần con mua tặng người.
Từ nhỏ ta đã phải cải trang thành nam nhi, không hiểu gì về mấy thứ son phấn này.
Nhưng chủ tiệm nói đây là loại được ưa chuộng nhất, các quý phu nhân trong kinh đều thích dùng nó dưỡng da.
"Tiểu công tử, phấn hương ở đây không rẻ đâu."
Khi biết ta mua làm quà tặng mẹ, bà chủ tiệm cười mỉm, ánh mắt cong cong.
"Tiểu công tử thật có lòng. Chậc, không giống nữ nhii nhà ta, chẳng ra gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!