Chương 12: (Vô Đề)

6

Tiêu Lan toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya.

Lại một lần nữa, hắn mơ thấy Kỷ Phù Chiêu c.h.ế. t trong vòng tay hắn.

Thân thể nàng từ ấm áp dần dần lạnh ngắt, cứng đờ.

Đó là cơn ác mộng đeo bám hắn suốt những năm qua.

Không cầu được.

Không giữ được.

Không buông bỏ được.

Cả đời Kỷ Phù Chiêu, từng chữ từng lời như đều thấm máu.

Nghe thấy tiếng động, nội thị vội vàng thắp đèn.

"Hoàng thượng, có chuyện gì sao?"

Tiêu Lan khẽ nói:

"Đi cho Kỷ Thần Dương thêm vài nhát, để cha mẹ hắn nhìn cho rõ."

"Nhớ kỹ, đừng để hắn chết."

Ánh nến lập lòe, gương mặt hắn như lơ lửng giữa lạnh lùng và tàn nhẫn.

Đây là năm thứ bảy kể từ ngày nàng qua đời.

7

Ngày Tiêu Lan băng hà, hắn hiếm khi mơ thấy Kỷ Phù Chiêu khi còn trẻ.

Trời cao mây nhạt, cây quế nở đầy cành.

Nàng cải trang thành một tiểu lang quân khôi ngô, đôi mắt cong cong khi cười với hắn.

Hồng Trần Vô Định

Điện hạ.

Nụ cười của nàng rực rỡ, giống hệt như lần đầu họ gặp nhau.

Hắn sững sờ gọi:

Chiêu Chiêu?

Trời đất xoay chuyển.

Khi mở mắt, hắn cảm thấy chân mình chạm đất vững chắc.

Hắn cúi đầu, thấy Kỷ Phù Chiêu ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo.

Trong đôi mắt ấy, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hắn.

Y phục đen, ngọc quan, dáng vẻ của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!