Vừa đến nhà, Đỗ Mai điện thoại tới, trực tiếp gọi điện thoại di động cho Tiêu Nghị.
Xảy ra chuyện gì? Đỗ Mai nói.
Ai cho cậu nói! Lô Chu gào thét từ trên ghế sa lông đứng lên, nắm áo Tiêu Nghị, giận dữ hét Ai cho cậu nói !
Không phải tôi!
Tiêu Nghị nói
"Dọc theo đường đi lái xe trở về tôi không có gọi điện thoại… Đỗ tổng… Chu ca!"
Mở loa ngoài! Đỗ Mai nói.
Tiêu Nghị nhấn loa ngoài, Đỗ Mai nói
"Lô Chu, Trương Hân Nhiên hôm nay tâm tình không tốt, Tề Toàn kêu tôi nói lời xin lỗi với cậu, việc này ngày mai lại nói, hảo hảo nghỉ ngơi."
Đỗ Mai cúp điện thoại.
Lô Chu quả thực muốn phát hoa, trong đầu Tiêu Nghị còn quanh quẩn hai từ Trương Hân Nhiên dốc hết toàn lực thét chói tai Sớm tiết cùng với Bệnh liêt dương, quả thực là thiên lôi cổn cổn.
Phối hợp là bộ mặt dữ tợn của Trương Hân Nhiên cùng Lô Chu, hình tượng đôi kim đồng ngọc nữ kinh điển nhất thời tan nát không còn gì.
Lô Chu nhìn chung quanh, quăng vài cái gối, ngồi ở trên ghế sa lông thở dốc, cầm ly rượu, lộc cộc ngửa đầu uống.
"Bạn gái của tôi cũng thường mắng tôi như vậy."
Tiêu Nghị nói
"Không có gì, chờ nguôi giận liền hảo."
Lô Chu không để ý tới Tiêu Nghị, Tiêu Nghị nhớ tới Lô Chu mới bị chó cắn, đi tìm cồn cùng bông vải nói Có chảy máu không?
Lô Chu không kiên nhẫn mà tránh thoát tay Tiêu Nghị, trên cổ tay miệng vết thương chảy máu đã nhiễm đỏ quần áo trong cổ tay áo, Tiêu Nghị hoảng sợ nói Phải lập tức tiêm!
Không tiêm.
Lô Chu lập tức nhảy lên, ngồi xa một chút, cả giận nói Vui đùa cái gì vậy!
"Muốn tiêm vắc xin phòng bệnh dại!" Tiêu Nghị nói
"Nếu không vạn nhất bị nhiễm bệnh dại thì sao? !"
Lô Chu
"Tôi có giống bị bệnh dại không? !"
Tiêu Nghị: …
Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng anh đang cảm thấy đó, ngoài miệng nói
"Là con chó kia, vạn nhất có bệnh dại sẽ rất phiền toái, mặc kệ thế nào nhất định phải chích."
Vui đùa cái gì vậy!
Lô Chu giận dữ hét
"Khuya khoắt đi chích?! Là chờ bị truyền thông bắt gặp sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!