Tiêu Nghị mới vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của Đỗ Mai, kêu hắn về Bắc Kinh tới công ty một chuyến.
Tiêu Nghị liền về trước công ty, nhìn thấy Ô Hằng Cổ cùng một người đứng ở trong hành lang nói chuyện, liền cùng Ô Hằng Cổ tiếp đón, Ô Hằng Cổ nhìn không chớp mắt.
《 Cẩm Mao Thử miêu phi thiên 》 chiếu vào tết âm lịch, tỉ lệ xem phá 2%, nháy mắt Ô Hằng Cổ liền đỏ, Weibo Skype tất cả đều thảo luận về anh ta, Tiêu Nghị nghĩ thầm Ô Hằng Cổ cũng rốt cục hết khổ, đã từng bị fan của Lô Chu cùng Lê Trường Chinh mỗi ngày chì chiết, cuối cùng vẫn là vận mệnh của Lô Chu thành tựu anh ta, nếu không bởi vì Lô Chu thiếu chút nữa tàn phế, thời gian này Ô Hằng Cổ còn diễn vai phụ.
Tiêu Nghị cho rằng Ô Hằng Cổ không thấy được, cười chào hỏi với anh ta.
Tiêu Nghị Ô đệ!
Ô Hằng Cổ liếc mắt liếc hắn, vẻ mặt như muốn hỏi ai vậy, Tiêu Nghị nháy mắt liền nóng nảy, trong lòng giận dữ hét cậu kéo cái mao a!
Tiêu Nghị.
Lâm Nghiêu nghe được thanh âm của hắn, mở cửa kêu hắn tiến vào.
Tiêu Nghị kéo hành lý vào, Đỗ Mai đang gọi điện thoại, nhìn thấy Tiêu Nghị đến, hai ba câu liền nói xong.
"Lô Chu cùng công ty giải ước, đi Canada an dưỡng."
Đỗ Mai nói.
Tiêu Nghị không nghĩ tới mình cũng có một ngày như thế. Hắn thật sững sờ ở trước mặt Đỗ Mai, nửa ngày nói không nên lời một câu, nếu sinh hoạt là một bộ phim, đạo diễn màn ảnh nhất định đánh vào trên mặt Tiêu Nghị, phối hợp với lời thuyết minh của Đỗ Mai.
Vẻ mặt của hắn từ khiếp sợ đến mờ mịt, nước mắt bá một chút liền bừng lên, trong đầu nhiều lần vang một câu —— Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy…
Hắn theo bản năng còn tưởng rằng Đỗ Mai nói giỡn nhưng không, thanh âm của Đỗ Mai nhất thời xa lại nhất thời gần, làm Tiêu Nghị cảm thấy toàn bộ thế giới triệt để bỏ mình.
"Lô Chu trước khi đi nói cho cậu ở lại công ty phát triển, trước ký với cậu ba năm, trên danh nghĩa là trợ lý tư nhân, cậu đi theo cậu ấy cũng một năm rưỡi, hiện tại tăng cho cậu tới 2 vạn, dư lại một năm rưỡi, cậu nghe an bài của công ty là được… Nếu muốn tiếp tục lưu lại, chi tiết chúng ta lại nói.Chìa khóa nhà cậu ấy kêu tôi bảo quản……"
Trong phòng làm việc yên tĩnh trở lại, Tiêu Nghị đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Ô Hằng Cổ không kiên nhẫn cùng người đại diện nói chuyện, mở ra cửa thông đạo, ngồi vào thang lầu, hai tay ma sát mắt, không tiếng động nghẹn ngào lên.
Một lát sau, Lâm Nghiêu đẩy cửa tiến vào, vỗ vỗ vai hắn nói
"Được rồi, tôi biết cậu luyến tiếc Lô Chu, nhưng mặc kệ thế nào, công tác phải tiếp tục làm, đúng hay không?"
Tiêu Nghị khóc đến toàn thân phát run, hắn căn bản không có bất luận chuẩn bị tâm lý nào, nói đi là đi, một hồi đã không thấy người.
Xế chiều hôm đó, Lâm Nghiêu mang Tiêu Nghị chuyển nhà.
Tiêu Nghị đi rồi, Lô Chu từ văn phòng cách vách lại đây, Đỗ Mai đang chỉnh lý hợp đồng.
Đỗ Mai nói
"Tôi còn hy vọng cậu ở lại công ty."
Nói sau. Lô Chu trầm giọng nói.
Đỗ Mai hỏi
"Cậu thật sự tính toán đi Canada?"
Không. Lô Chu đáp
"Ngốc ở trong nhà, nghỉ ngơi thả lỏng một chút, rất nhiều chuyện cần thời gian ngẫm lại rõ ràng, diễn nhiều năm như vậy, một hơi xông lên, quá mệt mỏi."
Lô Chu muốn ký tên, Đỗ Mai lại nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!