Tháng 11, Bắc Kinh.
"Anh lúc trước hứa hẹn với tôi cái gì? Vài năm mua được phòng? Vài năm mua được xe? Mẹ già tôi cũng không cần, đi theo anh đến địa phương quỷ quái này, anh nhìn bạn bè của anh thế nào, nhìn lại anh đi! Anh thành cái dạng gì? Anh rốt cuộc có phải nam nhân không!"
Bạn học đi ra, Tiêu Nghị liền chịu đựng nhắc tới, hai tay bỏ vào trong túi, ngậm thuốc lá vùi đầu đi, bạn gái ở sau lưng dừng lại, Tiêu Nghị cũng không phát hiện, vẫn đi, vẫn đi, vẫn đi…
Thực xin lỗi.
Tiêu Nghị ném xuống thuốc lá, bất đắc dĩ nói
"Bà xã, anh cũng phải sinh tồn chứ, anh đã thực cố gắng, em cho anh thêm một chút thời gian…"
Tiêu Nghị xoay người, sau lưng trống trơn đãng đãng, không có người.
Một trận gió thu thổi qua, di động vang Bà xã gửi tin nhắn.
[ Tiêu Nghị, chúng ta chia tay đi. ]
Điện thoại lại vang.
Tiêu Nghị tiếp điện thoại là trong nhà gọi tới .
Tiêu Nghị. Mẹ già của Tiêu Nghị ở bên kia nói
"Như thế nào điện thoại cũng không tiếp? Lúc nào về nhà?"
Con… Tiêu Nghị mệt mỏi nói
"Làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Cha con vừa mới nhìn tin tức tiếp sóng hỏi chuyện mua phòng tân hôn, 8 vạn đủ không?"
"Không cần ba mẹ cho con tiền, con lên tàu điện ngầm, ngày mai lại điện thoại cho mẹ, mẹ, đi ngủ sớm một chút, đừng kêu lão ba đi vay tiền."
Đêm 12 giờ, Tiêu Nghị uống say huân huân, trở lại nhà cho thuê, một cước đá văng cửa, ngã vào trên ghế sa lông thở dốc.
"Vô dụng vô dụng… Điểm tâm vô dụng…" Tiêu Nghị mệt mỏi nói Không bằng đi chết.
Tiêu Nghị lắc lắc đi đến ban công, đối với cảnh đêm dưới 18 tầng lầu, bò lên lan can lại đi xuống dưới, bò lên lại đi xuống, động tác hơn 10 lần, quỳ gối lên ban công, oa oa khóc lớn lên.
Tiêu Nghị: Mẹ ơi ——
Khóc mao a!
Hàng xóm cách vách mở cửa số sát đất trên ban công, giận dữ hét
"Mấy giờ rồi! Còn bét nhè tôi gọi cảnh sát bây giờ!"
Trong xã hội độc ác ham làm giàu này, khóc cũng không cho khóc, Tiêu Nghị bò lại trong phòng, gió lạnh hiu quạnh, hắn giãy dụa đi đến phòng bếp, vặn ra khí than, điện thoại vẫn luôn vang, Tiêu Nghị nhìn phát hiện buổi tối hôm nay gặp gỡ bạn học.
Tiêu Nghị nhìn lò than, tính toán vẫn là trước tiên nấu bát mì ăn hết rồi sẽ nghĩ đến chuyện tự sát.
Tiêu Nghị ăn mì ăn liền, một bên gọi điện thoại cho bạn gái, tắt máy, ăn xong mì ăn liền nằm xuống, mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Tiền thuê nhà 2 ngàn, tiền điện nước 4 trăm, đi ăn ở siêu thị bồi bạn gái dạo phố 1 ngàn, thẻ tín dụng nợ 2 ngàn, giao thông 4 trăm… Trừ thuế hàng tháng 5 ngàn, hàng tháng dựa vào thẻ tín dụng sống qua ngày, mỗi tháng í nhất cũng còn khoản kinh phí… Phòng ở 1m2 8 vạn, tổng cộng cũng phải 2 vạn 53 vạn…
Không ăn không uống, 300 năm mới mua được phòng ở, kết hôn?
Tiêu Nghị nhiều lần suy nghĩ về nhà nhưng nhà ở trên thành thị cũng tốn 1 vạn 2, tìm công việc, một tháng 3 ngàn chỉ có đói chết ven đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!