Cơ Tự nhanh chóng rủ mi, nàng cúi đầu thi lễ với mấy thiếu niên, mệt mỏi nói:
"Đa tạ các vị đại huynh đã đến đón, A Tự đi đường mệt mỏi rã rời, có thể..."
Không đợi nàng nói xong, thiếu niên Trang Thập Tam đã cất giọng: Chúng ta đi... Vừa dứt lời, xe bò của hắn đã dẫn đầu chuyển hướng.
Lê thúc ở bên cạnh lo lắng:
"Nữ lang, mấy vị tiểu lang kia không giận thật chứ?"
Cơ Tự thong thả nói:
"Hình như có một chút. Sau khi ta vào trang viên, các người hãy phao tin đồn rằng ta bị bệnh, và đi tìm một vu sư đến nhà xem thử."
Vâng.
Xe lừa chạy vào trang viên nho nhỏ, chỉ có năm người hầu ở lại giữ nhà, họ thấy xe lừa liền vui mừng chạy ra đón.
Một tỳ nữ mặt tròn chừng mười lăm, mười sáu tuổi reo vang lao đến:
"Nữ lang, nữ lang, cuối cùng người đã về rồi."
Vì tang sự của cha mẹ, Cơ Tự gần như đã tiêu hết một nửa gia sản, lại cho đám thiếp thất kia một phần ba gia sản còn lại để họ ra đi. Hiện giờ tài sản của Cơ phủ còn quá ít ỏi, mấy người hầu kia đều là người đã đi theo cha mẹ nàng nhiều năm, vì thân như người nhà nên nàng mới chọn giữ lại.
Cơ Tự nắm tay đệ đệ nhảy xuống xe lừa, thoáng chốc mọi người đã vây quanh họ. Cơ phủ huyên náo trong tiếng cười nói rộn rã rất lâu.
Chớp mắt một ngày lại trôi qua.
Hôm sau khi Cơ Tự vừa rửa mặt xong, Lê thúc đi đến báo với nàng:
"Nữ lang, mới vừa rồi tôi thấy nô bộc của Trịnh Huống đứng nói chuyện với Tôn Phù."
Nói chuyện với Tôn Phù ư?
Cơ Tự kinh hoảng, vội vàng đứng dậy:
"Mau, gọi Tôn Phù đến đây."
Tôn Phù vừa đến, Cơ Tự đã hỏi ngay:
"Thúc, thúc đã kể với người ta chuyện chúng ta đã làm ở huyện Thanh Sơn rồi hả?"
Tôn Phù giật mình, ngạc nhiên đáp:
"Kể rồi ạ, nữ lang tạo được tiếng vang như vậy, dĩ nhiên phải tuyên truyền rồi."
Cơ Tự ngắt lời y:
"Vậy thúc có kể với hắn là chúng ta không hề bán một trăm mẫu ruộng ở huyện Thanh Sơn không?"
Tôn Phù nói:
"Dĩ nhiên, đây chính là của hồi môn của nữ lang, ta không thể để những người đó đàm tiếu rằng ngay cả của hồi môn của mình mà nữ lang cũng không giữ được."
Cơ Tự than thầm, nàng xua tay:
"Thôi, thôi, đến đâu hay đến đó vậy."
Quả nhiên, buồi chiều hai chưởng quỹ cửa hàng bán gạo của nàng đến tìm, nói rằng lúc họ đến bến tàu lấy hàng, mấy thương nhân hợp tác lâu năm đều bội ước mặc dù đã nhận tiền cọc từ trước. Bọn họ nói rằng Trang phủ tuyên bố với mọi người, sau này không ai được làm ăn với Cơ phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!