Chương 49: Mặt khác của Tạ Lang

Cơ Tự ở tạm khách điếm hai ngày, đến gần trưa ngày thứ ba mới về trang viên, vừa thấy xe lừa của nàng về, chúng nô bộc xúm lại như bầy ong vỡ tổ. Cơ Tự vén rèm xe lên, cười hỏi mọi người:

"Sao lại tụ tập cả ở đây thế? Cho rằng ta bị bệnh thật à?"

Trịnh Ngô còn chưa mở miệng, Tần Tiểu Mộc dong dỏng cao đã cười toe toét phô hàm răng trắng, hai mắt híp tịt nói,

"Là thế này, vừa rồi Trần gia và hai gia tộc khác đều đưa lễ tạ ơn đến, chúng tôi mới cất vào kho, tiểu cô mau xuống xem đi."

Cơ Tự định nói không cần thì Tần Tiểu Mộc đã hưng phấn nói tiếp:

"Tiểu cô, người nhất định phải đi xem mới được, bao nhiêu là lễ vật, chất đầy cả kho nhà ta đấy."

Một người hầu khác lại nói:

"Trần gia đưa tới năm xe đồ, ngoài ra hai nhà còn lại mỗi nhà hai xe, đa số đều là gấm vóc. Trần gia đưa mười tấm ngân phiếu tổng cộng là ba trăm lượng vàng, hai nhà kia thì mỗi nhà một trăm lượng vàng. Tiểu cô, trong phủ nhà chúng ta lại có thêm năm trăm lượng vàng rồi."

Cơ Tự khẽ mỉm cười. Nàng nhảy xuống xe lừa, đi theo chúng nô bộc đến nhà kho. Vừa đi, Tần Tiểu Mộc bên cạnh vừa cười nói:

"Trước khi tiểu cô đến đây, trước giờ thỏi vàng to nhất nô tài thấy còn chưa đến một lượng, sau khi có tiểu cô, nhà kho của chúng ta luôn đầy ắp đồ đạc, không còn chứa nổi nữa."

Cơ Tự cười xòa, nàng quay đầu thấy mấy người hầu đang nhao nhao bên cạnh Trịnh Ngô, không khỏi hỏi:

"Họ xin Trịnh thúc làm gì vậy?"

Tần Tiểu Mộc nói:

"Trông coi nhà kho ạ! Chắc chắn đêm nay mọi người đều không ngủ được cho xem, họ đều muốn canh giữ nhà kho thật nghiêm ngặt."

Cơ Tự cau mày nói:

"Nhà kho của chúng ta mà cũng cần phải sai người trông coi nữa á?" Không đúng, rõ ràng nàng nhớ là vị trí nhà kho của nhà mình rất kín đáo, không cần thiết phải sai người kè kè trông chừng như vậy.

Tần Tiểu Mộc hớn hở nói:

"Không phải là canh giữ đâu ạ. Họ chỉ muốn ngồi ở ngoài cửa, coi sóc cho những món bảo bối kia để ngủ ngon thôi ạ."

Hóa ra là vậy, Cơ Tự cười phì.

Nàng không ở lại trang viên lâu vì không muốn để người của Trần gia biết được nàng khỏe nhanh đến thế. Vì vậy, sau khi chung vui với nhóm người hầu, nàng lại dẫn theo Tần Tiểu Thảo, Tôn Phù và hai hộ vệ đến Thanh Viễn tự.

Lúc đến nơi, trời đã ngả về chiều, cơn mưa rào chớm hạ ào ào đổ xuống, đường núi hơi trơn trượt. Thế nhưng trong cơn mưa gió mờ mịt mà cũng có thể làm thơ thì chỉ có nhóm con cháu sĩ tộc thôi, thú vui tao nhã của họ là bất kể mưa gió mà.

Cơ Tự vừa lên núi đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa, tiếng đàn và tiếng tiêu truyền đến, khiến người ta có cảm giác khoan khoái vô cùng.

Chỉ chốc lát sau, Cơ Tự đã đi đến sườn núi, hóa ra tiếng cười kia truyền đến từ nơi này. Cơ Tự vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn ngó. Chỉ mới ngó sang thì một trong số lang quân đang cười đùa đã nhìn thấy Cơ Tự.

Lập tức, y cười toe toét, vẫy tay gọi nàng:

"Tiểu cô à, mấy ngày qua ta đều nhớ đến nàng đấy, không ngờ hôm nay được gặp lại, thật đúng dịp quá."

Y chính là vị mỹ nam nàng gặp được lúc đang nói xấu Tạ Lang ở trên phố lúc mới đến Kiến Khang. Theo tiếng gọi của y, mấy người bạn xung quanh đều đồng loạt quay ngoắt sang nhìn Cơ Tự với vẻ mặt là lạ, họ đều cười tủm tỉm, xem ra lời phát biểu ngông cuồng của nàng đã lan truyền khắp chốn rồi.

Thấy Cơ Tự không chịu tiến đến, lang quân kia vui vẻ chạy tới, y nắm lấy ống tay áo của nàng dắt đi, miệng cất cao,

"Tạ Thập Bát! Tạ Thập Bát mau đến đây xem này, hôm nay ta bắt được tiểu cô nói ngươi là"về già sẽ phát tướng

"rồi! Ta đã nói với ngươi rồi đấy, tiểu cô này thật gan dạ, ngày đó nàng còn nói"quân tử có thể đắc tội, tiểu nhân thì phải tôn kính, cho nên ta không lo đắc tội hắnnữa!

Ngay sau đó hắn lại hô,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!