Chương 47: Sự dịu dàng khó tiếp nhận (2)

Giờ phút này, sau khi tiểu cô Trần Thập Tam nói ra yêu cầu kia liền nhìn chằm chằm Tiêu Dịch. Dù sao người hôm nay mời Cơ Tự tới chính là y.

Không ngờ nàng ta đưa ra yêu cầu này, Trần Thất lang hơi sửng sốt, y liếc nhìn Tiêu Dịch rồi quay sang ra lệnh với Cơ Tự:

"Cơ tiểu cô, cô có thể đi ra ngoài được rồi!"

Sắc mặt Cơ Tự thoắt trắng bệch.

Dưới ánh mắt đắc ý của ba tiểu cô kia, nàng từ từ đứng lên, lẳng lặng thi lễ với mấy lang quân rồi cất bước ra ngoài.

Gần như nàng vừa rời khỏi thuyền hoa, ngồi vào xe lừa liền nghe thấy giọng trong trẻo của nam tử hô lên: Đợi đã.

Tần Tiểu Thảo quay phắt đầu lại, mắt sáng rỡ ngước nhìn. Tiêu Dịch áo bào tung bay, tuấn tú chói mắt đã chạy đến.

Y bước đến bên cạnh xe lừa, ra hiệu cho đám người Tần Tiểu Thảo lui ra xa, sau đó quay lại nhìn vào trong xe lừa của Cơ Tự, ôn hòa nói:

"Cơ tiểu cô tức giận sao? Nàng đừng để ý, sau này chúng ta hẹn hò sẽ tránh những người đó, như vậy sẽ không làm nàng tức giận nữa."

Sau này hẹn hò ư?

Cơ Tự kinh ngạc ngẩng đầu liếc y. Nhìn vào ánh mắt trong veo của nàng, Tiêu Dịch khẽ cười một tiếng, cất giọng điềm đạm:

"Sao nàng lại ngây ra thế? Cơ tiểu cô, nàng vẫn chưa hiểu ý ta sao? Ta vừa mắt nàng, muốn rước nàng về nhà."

Nói xong câu đó, y chìa tay ra với Cơ Tự lần nữa, nói nhỏ nhẹ:

"A Tự, ta thật sự không chờ được lâu đến thế đâu. Xe lừa của ta ở ngay đây, đến đó ngồi nhé? Đừng lo, chút nữa ta sẽ đích thân đưa nàng về nhà, tự mình đến thưa chuyện của chúng ta với người nhà nàng."

Lời của y vô cùng thâm tình, đặc biệt là câu

"ta thật sự không chờ được lâu đến thế đâu" lại càng dịu dàng đến nỗi như dòng nước ấm. Nàng không tài nào hiểu nổi điều gì đã khiến y tự tin như thế?

Đúng rồi, đúng rồi, người này được nữ tử đeo đuổi quá lâu, hơn nữa Cơ Tự chỉ là con cháu hàn môn, dựa theo thông lệ và thói đời ngày nay, với lời cầu hôn của y, những tiểu cô bình thường sẽ khó lòng cự tuyệt.

Cho nên, nàng rõ ràng đã nói không làm tỳ thiếp cho người khác, nhưng y nghe xong chỉ xem như chuyện cười mà thôi.

Chẳng qua điều này cũng không thể trách Tiêu Dịch, thời buổi hiện giờ, làm thiếp cho một lang quân có địa vị gia tộc cao quý còn có thể nâng cao vị thế cho gia tộc mình, mấy tiểu cô hàn môn đối với chuyện này quả thật vẫn coi là vinh quang, cầu còn không được nữa kìa.

Trong gió xuân, mắt Cơ Tự sáng quắc, lẳng lặng nhìn Tiêu Dịch.

Nhìn mỹ nam nổi danh Kiến Khang vẫn cố ý gieo rắc hạt tình với mình, Cơ Tự đột nhiên cười khẽ, nàng mấp máy môi anh đào, cất giọng nhỏ nhẹ:

"Để tiểu nữ đoán xem, thâm tình này của lang quân có phải có mục đích gì không?"

Không đợi Tiêu Dịch trả lời, Cơ Tự liền lẩm bẩm: "Trước tiên người biết chuyện ta tinh thông toán học nên mới vội vã cho tìm ta. Nhưng sau khi tìm được lại không hề đề cập đến chuyện toán học mà chỉ bày tỏ tình ý với ta.

Đúng rồi, mới vừa rồi Tiêu lang còn nói, người thật sự không chờ được lâu đến thế đâu. Vậy chắc hẳn người nhắm trúng tài toán học của ta nên mới muốn nạp ta làm thiếp đúng không.

Nhưng dù là vậy cũng không đến nỗi vội vã thế chứ?Cơ Tự nheo mắt lại:Lan Lăng Tiêu Dịch, người nói cho tiểu nữ biết chút đi, nếu như bây giờ tiểu nữ đi theo người, thành tỳ thiếp của người thì tiếp sau nữa sẽ như thế nào?

"Phớt lờ Tiêu Dịch còn ngơ ngẩn đứng đó, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của vị mỹ nam quan sát nàng từ đầu đến chân, Cơ Tự suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra mới nói tiếp:"Đúng rồi, đúng rồi, sắp tới đây triều đình muốn phái người đi sứ Bắc Ngụy, nghe người ta nói, mỗi lần đi sứ Bắc Ngụy, người của ta luôn bị người Bắc Ngụy sỉ nhục.

Ta hiểu rồi, chắc chắn người nhìn trúng tài toán học của tiểu nữ nên định trước tiên nạp tiểu nữ làm tỳ thiếp, sau đó đưa vào đội ngũ đi sứ, để giúp nhóm sứ giả ấy một tay đúng không?

"Ngay sau đó nàng lại nói:"Không đúng, không phải là giúp nhóm sứ giả, người không yêu nước thương dân đến vậy. Lang quân muốn đưa ta cho người thân của người phải không? Trần Thái Xung chứ gì?

"Lý do Cơ Tự nhắc tới Trần Thái Xung là bởi vì trong các quan viên đi sứ, nàng chỉ biết mỗi một danh sĩ Trần Thái Xung thôi. Lần này, ánh mắt Tiêu Dịch nhìn Cơ Tự không chỉ là kinh ngạc mà như trông thấy quỷ thần, hồi lâu sau y mới khẽ nói:"Vốn nghe nói thế gian có rất nhiều người tài trí trác tuyệt từ lâu nhưng hôm nay ta mới tận mắt gặp được!

"Y đảo mắt, cười gượng gật đầu nói:"Đúng, ta vốn định nạp nàng làm thiếp rồi đưa nàng cho cậu của ta là Trần Thái Xung để đi sứ Bắc Ngụy, ta không thể để ông ấy bị người phương Bắc sỉ nhục được!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!