Thuyền của Cơ Tự nhẹ nhàng chuyển ra sau đảo. Quả nhiên chỉ chốc lát, Tạ Quảng đã ngồi một chiếc thuyền lá tới, trên khuôn mặt nghiêm trang mang theo nét cười.
Chèo thuyền đến gần nàng, Tạ Quảng cất tiếng vang dội:
"Mỗi lần gặp Cơ tiểu cô, luôn khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn." Hắn tung người nhảy lên thuyền của Cơ Tự, vừa ra hiệu cho Dữ Trầm chèo thuyền vào bờ vừa nói:
"Tiểu cô có việc gấp tới tìm lang quân nhà ta à? Nói đi, gặp phải chuyện gì? Nhân lúc trời còn chưa tối tôi sẽ giải quyết ngay."
Cơ Tự còn chưa kịp mở miệng, Dữ Trầm vốn khá thân quen với hắn đã cất lời:
"Chuyện chúng tôi gặp phải hơi lớn, Tạ Quảng có thể xử lý được không?"
Vừa nói xong, Tạ Quảng liền cười to:
"Lão Dữ, chẳng lẽ ông vẫn cho rằng ta thật sự chỉ là bộ khúc của Tạ gia thôi sao?"
Dữ Trầm sững sờ, ngạc nhiên hỏi: Lẽ nào không phải?
"Tất nhiên là không rồi." Tạ Quảng vừa cười sang sảng vừa nói,
"Bảo ông già rồi đúng thật là chẳng sai tẹo nào, ta mang họ Tạ đấy, cái họ này mà ông vẫn không hiểu hay sao?"
Hắn cười khoe hàm răng trắng, vui vẻ nói:
"Ta là con cháu chi khác của Trần Quận Tạ thị."
Lần này, Dữ Trầm và Cơ Tự đều hiểu ra.
Tạ Quảng nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai người, lại cười vang, hắn nói khẽ:
"Tất cả những người họ Tạ bên cạnh Thập Bát lang đều có thân phận giống ta. Cho nên bất kể các người gặp phải chuyện gì, chỉ cần tìm gặp một trong số chúng ta là được. Ở cái đất Kiến Khang này, nào có việc gì có thể làm khó được bọn ta!"
Dữ Trầm vỗ đùi đen đét, kêu lên:
"Sớm biết vậy chúng tôi đã không phải sợ làm gì. Lúc trước tôi vẫn luôn nghĩ rằng, lang quân Tạ gia đi mây về gió, còn lo không tìm được người ấy chứ."
Cơ Tự bên cạnh cũng nở nụ cười.
Nàng lấy một chung rượu ở cuối thuyền đưa cho Tạ Quảng, đợi hắn ngửa đầu uống xong, mới kể chuyện trang viên nhà mình bị quan phủ tịch thu cho hắn nghe.
Tạ Quảng liền thoải mái vung tay nói:
"Chuyện nhỏ thế này mà cũng khiến Cơ tiểu sốt ruột đến như vậy à?" Ngay sau đó hắn lại nói:
"Ngay bây giờ ta sẽ đi xử lý chuyện này giúp cô."
Cơ Tự mừng rỡ, nghĩ ngợi giây lát nàng lại nói:
"Dạo trước ta có giúp người ta một việc, được trả ơn bằng một căn viện hai gian trên phố, ta muốn bán căn viện đó đi, mua lại một căn viện khác. Người có thể giúp ta chuyện này được không?"
Tạ Quảng cười rồi hỏi:
"Giúp có mỗi một việc mà kiếm được cả một căn viện mặt phố á? Quả nhiên Cơ tiểu cô vẫn có đầu óc kinh doanh kinh người như trước!" Sau đó lại nói,
"Cô muốn đem bán đi rồi mua cái khác để chủ nhân trước của căn viện kia không tra ra được là cô đúng không? Được, chuyện này cứ giao cho ta xử lý."
Cơ Tự càng vui hơn. Căn viện kia quả thật khiến nàng phải suy nghĩ quá nhiều. Bán phứt đi cho rồi, hiện tại nàng không thiếu tiền tiêu, mà nhiều tiền như vậy để trong trang viên cũng không an toàn. Nếu cứ để căn viện không bán thì thế nào Dữ Trương thị tra được chuyện lúc trước là do mình làm.
Dữ Thi Nhi buộc rơi vào vòng gia đấu, nàng cũng không muốn vì nàng ta mà bị người khác căm hận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!