Thế nhưng vào lúc này, phía xa lại truyền đến tiếng ồn ào. Cơ Tự bất chấp thân phận nữ tử, ôm đàn đi đến mũi thuyền hoa. Vừa đứng ở đầu thuyền, nàng mới phát hiện bến tàu đèn đuốc sáng rực, nhóm Tạ Lang cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường, đang quay đầu lại xem.
Cơ Tự nhìn theo ánh mắt họ, chỉ thấy một con thuyền lao nhanh đến, một thanh niên đứng trên thuyền bắt chéo tay trước ngực hành lễ với Tạ Lang:
"Có phải lang quân Tạ gia ở đây không? Chủ công nhà tôi truyền lời rằng ngài có chuyện đột xuất, không thể đến Xích Bích này, bảo thuộc hạ mau chóng mời lang quân lên thuyền, đến bến tàu huyện Du Giang cách đây một trăm dặm chờ ạ."
Thanh niên kia vội vã đến đây, vì thế giọng nói gấp gáp và hơi thở còn hổn hển. Tạ Lang quay đầu nói nhỏ với các bạn mình vài câu, rồi chàng vẫy tay ra hiệu thanh niên kia tới. Thế là con thuyền của họ kề gần thuyền hoa.
Thấy Tạ Lang sắp lên thuyền rời đi, Cơ Tự sững sờ, mấy lần định cất lời gọi chàng nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng. Đúng lúc này Tạ Lang quay đầu lại, dưới ánh trăng và ánh đuốc, khuôn mặt tuấn tú khiến mọi thứ lu mờ của chàng ẩn chứa biểu cảm phức tạp.
Chàng nhìn Cơ Tự đăm đăm rồi quay đầu sai đám hạ nhân gì đó. Một tỳ nữ nhanh chóng cầm giấy bút đến.
Trên mũi thuyền hoa, Tạ Lang cầm bút viết nhoay nhoáy, sau đó một gã lực lưỡng cột tờ giấy vào mũi tên rồi bắn bụp một phát về phía bên trái Cơ Tự.
Sau nữa, Tạ Lang đứng dưới ngọn đuốc xa xa, bắt chéo tay trước ngực chào Cơ Tự, trong gió sông hây hây, cử chỉ chàng tiêu sái, gương mặt tinh khiết như tiên quân giữa phàm nhân. Trong lúc Cơ Tự thảng thốt, chàng bỗng cười với nàng rồi quay người nhảy qua thuyền bên cạnh.
Đến tận khi con thuyền kia chở nhóm Tạ Lang rời đi, đám Tôn Phù mới hoàn hồn lại, vội vàng rút mũi tên rồi dâng tờ giấy cho Cơ Tự.
Dữ Trầm sầu não nói:
"Thật là trùng hợp, sớm biết Tạ Lang đi nhanh vậy thì nữ lang đừng đánh đàn làm gì."
Cơ Tự không đến ý đến y, cầm lấy tờ giấy soi dưới ngọn đuốc. Trên trang giấy viết mấy hàng chữ Hành Thư bay bổng:
"Đêm nay khanh mệt mỏi đến độ này, lẽ nào vì chuyện biệt viện Trang gia ở huyện Kinh sao? Khanh đừng lo nghĩ nhiều, ngay ngày đó ta đã căn dặn thế tộc Kinh thị, bảo họ không được tìm khanh gây phiền phức rồi."
Tuy chữ viết rất vội nhưng vẫn thấy được nét thanh thoát phong khoáng.
Trong khoảnh khắc đó, Cơ Tự chỉ cảm thấy vui sướng quá đỗi, nàng cúi đầu chớp mắt, nén lại những giọt lệ chực trào: Chàng đúng là một người tốt.
Đối với Cơ Tự, nỗi sợ hãi gần như long trời lỡ đất kia, thế mà đã được vị quý nhân chỉ tình cờ gặp gỡ đã giải quyết giúp nàng từ lâu. Nếu không phải tối nay nàng tìm đến, e rằng mãi mãi không biết được chàng đã giúp mình như thế. Trong chốc lát, một cảm giác ấm áp và vui sướng khôn tả ào ạt tràn đến.
Sau phút vui mừng, Cơ Tự cất tờ giấy kia như vật quý, lòng thầm nghĩ: Đây là chính tay Lâm Lang Tạ thị viết, từ lâu đã nghe người ta nói, bất cứ tiểu cô nào ở Kiến Khang hay ở Kinh Châu đều cực kỳ si mê chàng.
Ngay cả một tờ giấy chàng tiện tay viết ra cũng có người tình nguyện bỏ hàng trăm lượng vàng để mua. Ừ, trăm lượng vàng với mình là cả gia tài rồi, vì thế phải cất chung tờ giấy này với đống bảo vật mới được.
Thấy Cơ Tự khi nãy còn cau mày buồn bực, giờ đã vui vẻ hớn hở, đám người Tôn Phù hai mắt tỏa sáng, Lê thúc cao hứng hỏi han:
"Nữ lang, có phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi không?"
Cơ Tự quay đầu lại cười:
"Ừ, chuyện khó giải quyết nhất đã không còn nữa."
Nói đến đây, nàng ngáp dài, vui vẻ ra lệnh:
"Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi một buổi tối ở Xích Bích, mai hãy về."
Vâng ạ. Trong tiếng cười vang của đám người Lê Thúc, Cơ Tự trả tiền cho hai văn sĩ trung niên kia, sai chèo thuyền hoa chạy mau chóng trở về bến tàu.
Nháy mắt ngày hôm sau đã đến, Cơ Tự vơi đi một nửa tâm sự nên tối hôm qua ngủ rất say, sáng sớm tỉnh lại cũng không vội đi về huyện Kinh mà dẫn theo nhóm hộ vệ dạo chơi ở Xích Bích một buổi.
Lúc Cơ Tự lên xe lừa đã vào giữa trưa, cả nhóm đi trên con đường tắt chạy thẳng về huyện Kinh. Khi đi qua con đường núi nhỏ, bỗng bên dưới vọng lên những tiếng khóc thét khiến mọi người đều rùng mình.
Nhóm Tôn Phù lập tức nhảy xuống lừa, cảnh giác nhìn xung quanh, Dữ Trầm chạy đến xe lừa của Cơ Tự, nói nhỏ:
"Nữ lang, âm thanh truyền đến ở đường cái bên dưới, tốt nhất chúng ta nên đi xem thử."
Cơ Tự gật đầu ra lệnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!