Gia đinh vội đáp:
"Đại phu đã mời rồi, nhưng nói bệnh tình phức tạp, nhất định phải mời phu nhân qua một chuyến."
Đến viện của lão phu nhân, đại phu ra hiệu muốn nói chuyện riêng với ta. Ta theo hắn ra đình hóng mát, hắn hạ thấp giọng:
"Chúc mừng phu nhân, trong nhà sắp có thêm người. Lão phu nhân đã mang thai hơn bốn tháng rồi!"
Lời này ý tứ đã quá rõ ràng, hắn căn bản là muốn moi bạc bịt miệng ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, khẽ ho một tiếng, rồi cao giọng hét lên:
"Lang băm! Đồ lang băm! Lão phu nhân sao có thể mang thai? Ngươi đúng là kẻ bịp bợm, dám vu oan cho lão phu nhân!"
Ta lập tức gọi người:
"Người đâu! Mau lôi tên lang băm này ra ngoài, lập tức ném hắn ra khỏi phủ!"
Gia đinh vâng lệnh, lập tức lôi đại phu ra ngoài. Hắn không những không moi được bạc mà còn bị sỉ nhục một trận. Tức tối đến đỏ mặt tía tai, hắn ngồi ngay trước cửa Hầu phủ, không chịu đi, lớn tiếng gào lên:
"Ta không hề chẩn đoán sai! Lão phu nhân đúng là có thai, không tin thì cứ mời thêm đại phu khác đến xem!"
"Đường đường là Hầu phủ, lại ức h.i.ế. p ta, không trả tiền chẩn mạch!"
Hắn cứ gào thét ở cổng Hầu phủ, càng lúc càng nhiều dân chúng hiếu kỳ tụ tập lại xem.
Còn lão phu nhân thì đóng chặt cửa, trốn trong phòng khóc lóc, không chịu gặp ta.
Nếu đã không muốn thấy mặt ta, thì ta cũng chẳng làm gì được, đành quay về viện nhàn nhã uống trà, đọc thoại bản thôi.
Đến khi Hầu gia hạ triều trở về, thấy cảnh tượng trước cửa phủ thì cuống quýt lấy một túi bạc trong người ra, nhét vào tay đại phu để bịt miệng, sau đó mới tiễn hắn đi.
Nhìn hắn vừa bước vào cửa, ta đã nhanh hơn một bước, cướp lời trước khi hắn kịp mở miệng:
"Hầu gia, ngài đưa bạc cho tên vô lại kia làm gì? Hắn lại dám chẩn đoán mẫu thân có thai, thật là trò cười thiên hạ! Phụ thân đã mất gần hai mươi năm, mẫu thân cũng đã gần năm mươi tuổi, vậy mà lại có thể tự mang thai ư?"
Hầu gia tức đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay chỉ vào ta, lắp bắp:
"Ngươi… ngươi… ngươi…!"
Nói được nửa câu thì nghẹn họng, giận dữ đẩy ta qua một bên, xông thẳng vào viện của lão phu nhân.
20
Sáng sớm hôm sau, ta đang dùng điểm tâm thì thấy Lục Liễu vội vã chạy vào bẩm báo:
"Phu nhân, tối qua Hầu gia ở trong viện của lão phu nhân náo loạn đến tận nửa đêm, thay ba lượt đại phu. Xem ra lão phu nhân thực sự đã mang thai. Hầu gia nổi giận lôi đình, đập nát hết đồ đạc trong viện."
"Hôm nay còn cáo bệnh không lên triều, nói rằng mình chẳng còn mặt mũi nào gặp ai cả."
Ta kéo nàng ngồi xuống cùng ăn, vừa thưởng thức bữa sáng vừa mỉm cười nghe nàng kể tiếp.
"Không biết Hầu gia định cho lão phu nhân uống thứ thuốc gì, nhưng lão phu nhân nhất quyết không chịu uống. Hầu gia đã sai người đi đón Đại tiểu thư về, muốn để nàng khuyên nhủ lão phu nhân."
Ta chậm rãi nói:
"Hẳn là thuốc phá thai. Lão phu nhân tín Phật, không nỡ sát sinh mà thôi."
Lão phu nhân không nỡ phá thai, nhưng kiếp trước lại có thể nhẫn tâm đến mức ta hấp hối cũng không buồn ra ngoài nhìn ta lấy một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!