Chương 8: (Vô Đề)

Nhận được tin tức về nữ nhi, ta mừng rỡ đến mức chỉ muốn lập tức chạy đến gặp con bé. Nhưng ta biết bây giờ chưa phải lúc.  

Không ngoài dự đoán, đứa con ngoan Lục Viễn Châu của ta lại bắt đầu giở trò.  

Thầy dạy của hắn ở học đường đích thân đến xin từ chức. Vị lão sư này là ta bỏ bạc lớn mời từ quê nhà Giang Nam đến, hôm nay lại chắp tay thi lễ, than thở:  

"Lệnh lang ngày ngày mơ mơ màng màng, chẳng khác nào gỗ mục không thể khắc, lão thân thật sự không thể dạy nổi, nay xin từ chức, về quê dưỡng già."

Nghe tin danh sư muốn rời đi, Tô di nương vội vã kéo Lục Viễn Châu đến nhận lỗi. Mới mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi trông thấy, đen thui như con khỉ nhỏ.

Hai nha đầu thông phòng kia thật biết học hỏi, cứ tiếp tục thế này, e rằng sớm muộn cũng vắt kiệt sinh lực của hắn mất.  

Lục Viễn Châu bắt chước bộ dạng ương bướng của phụ thân hắn, vươn cổ nói:  

"Mẫu thân, nhi tử không có thiên phú đọc sách, học hành cũng chỉ phí sức, chẳng bằng tìm hướng đi khác."  

Ta cười gật đầu:  

"Châu nhi nói đúng, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có thể thành công. Lão sư, ngài cứ ở lại dùng bữa trưa đã, ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ngài về."  

Lục Viễn Châu không thể tin nổi mà nhìn ta trừng trừng:  

"Mẫu thân, người nói thật sao?"  

Kiếp trước, ta là người lo lắng cho việc học hành của hắn nhất. Hắn chỉ cần viện cớ tâm tình không tốt, không muốn đến trường, ta liền cố hết sức đáp ứng mọi yêu cầu để hắn có thể tiếp tục đèn sách.  

"Thật, còn thật hơn vàng nữa. Con không phải là người có thể đọc sách, mẫu thân cũng không ép buộc."  

Ta sai quản gia đem toàn bộ ngân phiếu còn lại của Hầu phủ đến, nhét thẳng vào tay hắn:  

"Châu nhi, trước tiên cầm số bạc này, ngày mai mẫu thân sẽ gom góp thêm hai vạn lượng nữa cho con, xem xem có thể làm ăn gì tốt, tìm một con đường sinh nhai đi."  

Lời vừa dứt, Lục Viễn Châu *phịch* một tiếng quỳ rạp xuống đất:  

"Mẫu thân, người vẫn là người thương con nhất!"  

Vừa dập đầu, hắn vừa cảm tạ không ngừng:  

"Tạ mẫu thân! Tạ mẫu thân!"  

Thầy dạy của hắn tức đến mức đập mạnh tách trà xuống đất, phất tay áo bỏ đi:  

"Thô lỗ không chịu nổi! Cả nhà đều điên hết rồi!"  

"Quản gia, chuẩn bị xe tiễn lão sư một đoạn đường." Ta vội vã sai người.  

Tô di nương cuối cùng cũng không nhịn được, bật khóc kêu gào:  

"Lâm Uyển Quân, ngươi điên rồi! Ngươi muốn hại chếc Châu nhi sao? Hắn ở độ tuổi này không đọc sách thì có thể làm gì? Ngoài phá gia chi tử ra, hắn còn biết cái gì khác?"  

Ta chậm rãi nhìn bà ta, khóe môi nhếch lên:  

"Tô thị, bớt gây xui xẻo đi. Ta tin tưởng Châu nhi của ngươi."  

Lục Viễn Châu hoàn toàn mặc kệ bà ta, hớn hở cầm ngân phiếu rời đi. Tô di nương ngồi bệt xuống đất, vừa đ.ấ. m vừa khóc, tựa như đang than trời trách đất.  

Nhìn bộ dạng ấy của bà ta, ta không nhịn được bật cười. Quả nhiên, *con ai người nấy lo*!  

Thật ra, Tô di nương cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện học hành. Kiếp trước, để lấy lòng Lục Viễn Châu, bà ta thường xuyên bao che cho hắn trốn học, còn khuyến khích hắn chống đối ta, tâng bốc hắn là *kỳ tài kinh thương*.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!