Chương 4: (Vô Đề)

07

Vài ngày sau, Hầu phủ rình rang đón Tống Nhu Nhi vào cửa.  

Lục Viễn Châu cưỡi con tuấn mã cao lớn, mặt mày tái mét, khiến mọi người xung quanh bàn tán xôn xao. Tân lang trông chẳng có vẻ gì là khỏe mạnh cả.  

Tất nhiên là không khỏe rồi, Hầu gia đánh nát m.ô.n. g hắn, vết thương còn chưa lành, mỗi lần ngựa xóc nảy một cái, hắn lại đau một phần, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.  

Trong tiệc cưới, lão phu nhân, Hầu gia và Tô di nương trông cứ như đang đưa tang.  

Nhìn mà thấy nực cười, ta kéo Lục Liễu ngồi ăn tiệc, vịt bát bảo ngon quá, gà kho cũng tuyệt.  

Dù sao thì mấy món này cũng là Hầu phủ ghi nợ mà đặt về, phải ăn cho thật ngon mới được.  

Hôm sau, tân nương Tống Nhu Nhi mắt đỏ hoe, vào dâng trà.  

Hai thị thiếp bên cạnh lại hồng hào tươi tỉnh, trông như gió xuân phơi phới.  

Sau khi họ đi, Lục Liễu ghé tai ta nói nhỏ:  

"Phu nhân, đêm qua thiếu gia bị thương, đau quá không động phòng được."  

"Nhưng hai thị thiếp kia, lấy cớ bôi thuốc giúp thiếu gia, lặng lẽ đưa người ra ngoài. Không biết học từ đâu ra, chẳng cần nam nhân động tay, cũng có thể làm thiếu gia sung sướng, đến mức hắn mệt nhoài ngủ luôn trong phòng nhỏ."  Tốt! Hai nha đầu này có tiềm năng đấy, tự học mà thành, học không có điểm dừng.  

Ta lập tức sai người đến con phố yên hoa trong thành, tìm sư phụ có tay nghề cao nhất, đích thân dạy dỗ hai nàng.

08

Tống Nhu Nhi vốn định đến khóc lóc kể khổ với ta.  

Đôi mắt long lanh nước nhìn ta, bộ dạng ngập ngừng e thẹn:  

"Mẫu thân, con có chuyện này... nhưng không biết phải nói thế nào."

"Không biết nói thì đừng nói."

Bỏ lại câu đó, ta quay về phòng, ung dung uống trà đọc thoại bản.  

Nghe tiểu tư báo lại, Tống Nhu Nhi đã khóc lóc với tổ mẫu và Tô di nương suốt cả buổi.  

Khi ra về, lão phu nhân còn nắm c.h.ặ. t t.a. y nàng, bịn rịn không muốn buông, đến mức con gái ruột của bà ta, Lục Vân Cẩm, cũng trợn mắt khinh bỉ.  

Tối hôm đó, lão phu nhân truyền ta qua gặp.  

Vừa mở miệng đã nói:  

"Nhu Nhi nhà mẹ đẻ yếu thế, không như con. Nhưng giờ nó là thiếu phu nhân của Lục gia, trang sức y phục không thể quá tầm thường, đó là thể diện của Hầu phủ."  

Ta gật đầu chân thành, *đúng đúng đúng, người nói đúng lắm.*  

Lão phu nhân tiếp tục:  

"Mấy ngày tới con dẫn Nhu Nhi đến Kim Hoa Trai chọn ít y phục trang sức. Vân Cẩm cũng sắp đính hôn, tiện thể dẫn nó theo, chọn cho thật tốt."  

Biết chọn quá ha!  

Kim Hoa Trai là tiệm trang sức cao cấp nhất trong thành, một cây trâm tùy tiện cũng hơn trăm lượng bạc.  

Mà sổ sách của Hầu phủ còn chưa đến sáu trăm lượng, chưa đủ mua một bộ đầu trang hoàn chỉnh cho Tống Nhu Nhi.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!