05
Trên đường rời kinh, lão phu nhân bị Hầu gia đuổi theo chặn lại, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, cầu xin được đưa về.
Lúc bọn họ trở lại, ta đang bận xem tranh vẽ.
Chẳng bao lâu sau, một gia nô trong viện của Châu ca nhi vội vã chạy đến báo:
"Phu nhân, người mau đến xem đi! Hầu gia sắp đánh chếc thiếu gia rồi!" Khi ta đến nơi, Hầu gia đang cầm roi quất lên người thiếu gia đang quỳ dưới đất.
Dáng vẻ ra sức giơ roi thật cao, nhưng đến lúc quật xuống, lực đã giảm đi quá nửa.
Hầu gia quát lớn:
"Ta đánh chếc cái đồ bất hiếu này! Ngươi muốn chọc giận tổ mẫu đến chếc hay sao?!"
"Đã chọn cho ngươi biết bao nhiêu danh môn khuê tú, vậy mà cứ nhất quyết chống đối cha mẹ..."
Lục Viễn Châu thẳng lưng, kiên định đáp:
"Hài nhi không lấy ai khác ngoài Tống Nhu Nhi!"
Tô di nương khóc lóc ngã vật sang một bên, vung khăn tay không ngừng:
"Đừng đánh nữa, Hầu gia, đừng đánh nữa mà!" Thấy ta đến, Tô di nương lập tức bò đến, quỳ sát bên chân váy ta, giọng nghẹn ngào cầu xin:
"Phu nhân ơi, Châu ca nhi không thể khuyên được, hay là cứ đưa ít bạc cho cha mẹ Tống gia, bảo bọn họ dẫn con bé về đi!"
Lúc này, Hầu gia quất roi càng chậm hơn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía ta.
Ta quá hiểu rõ rồi.
Tất cả chỉ là vở kịch diễn cho ta xem, mục đích vẫn là muốn ta bỏ tiền ra đuổi Tống Nhu Nhi đi.
Ta thản nhiên nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng cất lời:
"Con trai ta khó khăn lắm mới tìm được người trong lòng, sao phải chia rẽ đôi trẻ?"Sĩ, nông, công, thương... Ta là nữ nhi nhà thương gia, còn Tống cô nương xuất thân nông gia, luận bối phận mà nói, nàng ấy còn trên ta một bậc, vậy thì có gì không xứng với Hầu phủ?"
Thấy ta không chịu thuận theo, Hầu gia nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vung roi mạnh hơn trước.
Hắn đang đánh cược rằng ta sẽ không nỡ nhìn con mình bị đánh.
Ta ra hiệu cho Lục Liễu mang đến một chiếc ghế, bày ra một bàn trà, chậm rãi thưởng trà, điềm nhiên nhìn Hầu gia đánh con.
Đánh đi, cứ đánh đi, con ai thì người nấy đau lòng.
Tô di nương khóc lóc sắp xỉu, lại bò đến kéo lấy váy ta, run giọng nói:
"Phu nhân, người không thể cứ đứng nhìn như vậy!"
Ta ngước mắt, hờ hững hỏi:
"Hửm? Có gì không đúng sao?"
"Xuất giá tòng phu, trong nhà này, Hầu gia là trời, ai ông ấy muốn đánh thì cứ đánh thôi."
Hầu gia nghe ta nói vậy, động tác lập tức khựng lại.
Ta ngáp một cái đầy chán nản:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!