Chương 7: Hóa thành địa ngục

9

Tình hình ở thôn Lý Gia quả nhiên nghiêm trọng như ta dự liệu. Huynh trưởng vừa nhận được thông báo từ xa đã lớn tiếng quát ta trở về phủ.

Ta liền đặt bao thuốc mang theo xuống đất, rồi lui lại mười mấy bước.

"Người của Ngôn công tử đã vận chuyển mấy xe thuốc, ắt chẳng bao lâu nữa sẽ tới Thông Châu."

"Huynh trưởng nếu có người tâm phúc nơi nha môn, xin hãy cho A Ngô mượn một người."

Ca ca trầm mặc chốc lát, sau đó cúi người nhặt bao thuốc lên, từ tay áo lấy ra một túi hương nặng trĩu đặt lại trên mặt đất.

"Mang vật này đến nha môn, tìm Trần Thu."

Hắn nói, đoạn nghiêm mặt thi lễ với Ngôn công tử:

"Tiểu muội nhờ công tử chiếu cố."

Ngôn Lục Quân gật đầu, qua lớp lụa mỏng nhặt lấy túi hương.

Huynh bảo trọng.

Không nấn ná thêm, ta vội hỏi sơ tình hình dịch bệnh rồi lập tức lên xe, chạy về nha môn.

Ngôn Lục Quân mở túi hương, bên trong là một con dấu quan bằng đồng.

"Huynh trưởng vừa nói triệu chứng của dịch bệnh là nổi ban đỏ bằng đồng tiền, sau đó phồng lên thành mụn mủ to bằng hạt lựu… huynh không cảm thấy rất quen sao?" Ta trầm giọng hỏi.

Ngôn Lục Quân gật đầu.

"Lúc tiên hoàng Phong Cảnh Tang mới lên nắm quyền, dân gian từng xuất hiện một trận dịch tương tự. Nhưng khi ấy nàng bận việc triều chính, chưa kịp ra tay, liền giao cho Tiêu đại nhân xử lý."

Ta lờ mờ nhớ ra:

"Là lần nàng đột ngột nói muốn tế trời tạ tội đó sao?"

"Đúng vậy. Kỳ lạ là sau đại lễ tế trời, dịch bệnh dần tiêu tan. Phong Cảnh Tang nhờ thế được tiếng hiền đức nơi dân gian."

"Ý huynh là… dịch bệnh này là do Phong Cảnh Tang giở trò?"

"Điện hạ không biết chứ, năm ấy dân gian từng truyền một khúc ca dao." Ngôn Lục Quân ngẫm nghĩ rồi đọc ra:

"Lựu hồng ngời ngời, u linh rắn lượn. Dân khốn khổ, ai người dẫn lối. Công tử hoa, hồn rơi đạo mất. Trời cao chứng giám, theo ta thành đông."

Ta nhíu mày đọc đi đọc lại:

"Nghe như lời mê hoặc tà giáo, rủ rê dân chúng gia nhập… Chả trách..."

"Đúng thế. Tiêu đại nhân khi ấy có tra ra một giáo phái tên Hồng Lựu Giáo, tuy chưa lớn mạnh nhưng đã có quy mô. Lạ thay, sau lễ tế trời, giáo phái này một đêm biến mất sạch sẽ."

"Nếu dịch bệnh lần này quả thật có liên quan tới Phong Cảnh Tang… vậy kiếp trước sau khi ta ch ết, ả ta chẳng những không giữ được ngai, e là mạng cũng không còn."

Ta cười lạnh,

"Ta rốt cuộc đã nâng đỡ ra cái thứ gì vậy chứ."

Ngôn Lục Quân dịu dàng đỡ ta tựa vào ngực, giọng khẽ khàng:

"Sao có thể trách điện hạ? Rõ ràng là Phong Cảnh Tang vong ân phụ nghĩa, không xứng làm vua."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!