7
Chuyến đi đến Thông Châu vô cùng suôn sẻ, giữa đường, người của Tiêu Hòa còn mang đến tin tức mới nhất từ kinh thành.
"Khắp kinh thành đều đang truyền tai nhau rằng, trong một lần cao tăng chùa Quảng Hóa cầu phúc cho lão Vương phi, đã nhận được thiên ý rằng mệnh cách của Thân vương xung khắc với mẫu thân, khiến lão Vương phi đau đầu quanh năm suốt tháng."
"Nếu kéo dài, lão Vương phi e rằng chẳng còn sống bao lâu nữa. Trừ phi trước sinh thần năm nay của bà, Thân vương cưới được chính thê vào phủ, đổi vận khí trong nhà, thì mới có thể hóa giải xung khắc, gia đạo yên lành."
Mà sinh thần của lão Vương phi chỉ còn hai tháng nữa thôi. Tin đồn ngày càng lan rộng, lão Vương phi nghe riết thành thật, bệnh tình càng thêm trầm trọng. Thân vương vốn không muốn mang danh bất hiếu, đành phải đồng ý để Hoàng thượng ban hôn, tứ hôn hắn với biểu muội bên nhà mẹ đẻ lão Vương phi.
Ta khẽ nhếch môi cười lạnh. Cô nương kia chẳng phải ai xa lạ, chính là xà mỹ nhân mà ta dày công chọn lựa thay hắn! Dung Tây Tàng xem thường nữ nhi thiên hạ, sớm muộn cũng phải nếm thử mùi vị bị thê tử dạy dỗ.
Tới ngoại thành Thông Châu, đã thấy ca ca đứng chờ sẵn từ xa.
"A Ngô! Phụ mẫu để muội một mình tới đây, sao không báo trước để ta cho người ra đón?!" Vừa xuống xe ngựa, ca ca đã gõ nhẹ lên trán ta.
Ta cười trừ:
"Ca ca, huynh chắc chắn muốn dạy dỗ muội ngay chốn này sao?"
"Tiểu thư vất vả rồi, đại nhân từ hôm qua nghe tin, cả đêm không chợp mắt, sáng sớm đã ra cửa chờ người rồi." Tiểu tư bên cạnh ca ca rất biết lấy lòng mà chen lời.
Ca ca liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói:
"Thôi vào thành trước đi, trước khi đi ta đã căn dặn quản gia chuẩn bị tiệc đón gió cho muội rồi đấy."
Thật sao?
Mắt ta sáng lên.
"Giả đấy, đồ không có lương tâm,... huynh mà lừa được muội chắc?"
...
Ca ca quả thật có lòng, dù thời gian gấp rút vẫn sai người thu xếp một căn phòng gần giống khuê phòng của ta ở nhà, khiến ta hài lòng không thôi.
Tắm rửa xong xuôi, ta theo nha hoàn đến tiền sảnh, nhớ lời phụ thân dặn, vừa đi vừa quan sát. Cũng may, phủ ca ca nhìn …nghèo đến đáng tin cậy. Nên cũng chẳng cần quan sát gì nhiều.
Vừa vòng qua bình phong gỗ hoàng lê, đã thấy từ xa có người đứng trước mặt ca ca, hai người trò chuyện vô cùng hòa hợp.
Chẳng hiểu sao ta lại thấy bóng lưng ấy quen quen, liền thử gọi:
Ngôn Lộc Quân?
... A Ngô? Người kia xoay người lại, giọng nói quen thuộc vang lên.
"Sao huynh lại ở đây?" Ta sửng sốt.
"Hai người quen nhau?" Ta và ca ca đồng thanh.
Một giây sau, ta đã bị lôi vào góc.
"Thẩm Thanh Ngô! Muội lại gây ra phong lưu gì nữa hả?! Bảo sao phụ mẫu dễ dàng để muội tới Thông Châu thế, hóa ra là né tránh tai tiếng! Người ta là công tử thế gia thế kia—"
"Ca~~ huynh nói gì vậy!"
Ta dở khóc dở cười.
"Không phải muội trêu ong ghẹo bướm thì sao hắn đuổi theo tận đây?" Ca ca trách mắng đầy bất lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!