Chương 10: Đời này... đủ rồi

15

Sáng hôm sau, ta cùng A Tu ngồi trên lầu cao bên hồ, khi ấy trời u ám như sắp đổ mưa.

Đài Dẫn Tiên được dựng gần chùa Hộ Quốc, nơi ấy đất trống bằng phẳng, chỉ có một ngọn đài cao vút chạm trời.

Ta nhìn Uyển nhi dìu lão hoàng đế bước từng bước một lên đài cao, trông thấy phụ thân cùng các vị đại thần nét mặt u ám theo sau, và cũng nhìn thấy trong đám đông có Phong Cảnh Tường mặc đạo bào xanh biếc.

"A Ngô đang buồn sao?"

Ừm?

"Đừng vì người khác mà buồn nữa."

Ta vừa định trêu hắn một câu:

"Sao ngươi bá đạo vậy, lẽ nào ta chỉ được buồn vì ngươi thôi à?" — thì chợt nghe từ phía Đài Dẫn Tiên vang lên một tiếng n; ổ dữ dội.

Đám đông hoảng loạn chen chúc, một giọng nói the thé vang vọng như sét đánh giữa trời quang:

"Thánh thượng… băng hà rồi!"

Ta tận mắt thấy t h i t;h; ể ch á y đen của lão hoàng đế bị sét đánh trúng, còn Uyển nhi thì quỳ giữa đài, bi thống.

Nàng ta vái lạy tứ phương, giả thần giả quỷ, tâm tâm niệm niệm,...

Lúc phụ thân trở về phủ, cục diện đã gần như định hình. Tiểu đạo sĩ bên cạnh Phong Cảnh Tường không chịu nổi cực hình, đã khai ra bí mật giấu giếm thuốc giải bệnh Hồng Lựu. Ngự y nhanh chóng điều chế lượng lớn thuốc, phát khắp kinh thành.

Tin đồn lan nhanh khắp nơi:

Minh Hoa công chúa là hóa thân của thần nữ, được Thiên đạo từ bi giáng xuống cứu vớt bách tính.

Phụ thân cũng không mất nhiều công sức để thuyết phục quần thần ủng hộ Minh Hoa công chúa tạm thời nhiếp chính.

"Giờ chỉ còn chờ tin từ mẫu thân ngươi nữa là xong." Thừa tướng Thẩm ngồi cạnh ta, bỗng nhiên đổi chủ đề:

"Ngươi với tên chủ Kim Ngọc Các kia rốt cuộc là sao?"

"Khụ, nam nữ độc thân ở chung một phòng thì còn có thể là gì chứ…" Ta chột dạ nhưng vẫn cố cứng miệng.

Phụ thân ôm ngực:

"Ngươi ngươi ngươi… Mẫu thân ngươi về chắc c h é m ch; ết ngươi mất!"

Ta thầm nghĩ: chưa chắc đâu, mẫu thân ta thích nhất là trai đẹp trẻ tuổi, huống hồ Kim Ngọc Các còn tặng mấy chục xe lương thảo cho Nhạn Môn nữa là.

Lúc này, quản gia vội vàng chạy vào:

"Phu nhân có gửi thư về rồi!"

Thừa tướng Thẩm đang nằm mà lập tức bật dậy như người sắp ch ết bỗng hồi sinh, giật lấy thư mở ra, ta cũng chồm lại nhìn theo.

Cữu cữu ta đánh liền ba thành một lúc, mẫu thân cùng mấy biểu tỷ cũng tự mình ra trận!

Ta vốn chỉ nghe nhà họ Vũ đời đời xuất thân võ tướng, cữu cữu anh dũng thiện chiến, nay tận mắt thấy chiến công mới thật sự khâm phục.

Phụ thân ta thì cười đến mức hở cả lợi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!