"Đúng là tình cờ thật." Úy Thiên thản nhiên trả lời, sau khi hắn tiến vào, tầm mắt hắn liền dừng lại ở đạo thân ảnh phía sau bình phong.
"Lâu chủ, chính là bọn họ."
Triệu Ngũ nhỏ giọng nói một câu, căm giận nhìn Trương má má liếc mắt một cái.
Nghe được tiếng vang, Lưu Thiên Tứ ôm kiếm chạy ra, hắn đầu tiên là thấy được Lý Giang. Cao hứng chạy lên một tay ôm lấy Lý Giang kêu lên, Bá bá.
"Tiểu oa nhi, còn nhớ rõ bá bá?"
Lý Giang cao hứng đã chết, không nghĩ tới tiểu oa nhi này còn nhớ rõ hắn.
Tiểu Tứ Nhi. Lưu Thiên Tứ làm cho Lý Giang đối chính mình sửa cách xưng hô. Lý Giang vui tươi hớn hở vội vàng kêu một tiếng Tiểu Tứ Nhi.
Lưu Thiên Tứ vừa nhấc mắt, thấy được Úy Thiên, lại vui vẻ chạy tới bên hắn, Ca ca. Lý Giang sửng sốt, Triệu Ngũ cũng choáng váng. Lý Giang ngạc nhiên, là bởi vì Lưu Thiên Tứ kêu Úy ThiênCa ca, mà Triệu Ngũ ngốc là bởi vì tiểu thổ phỉ thế mà lại quen biết lâu chủ.
Lưu Thiên Tứ cuối cùng mới phát hiện Triệu Ngũ, lập tức trừng mắt trốn đến phía sau Úy Thiên, bảo vệ kiếm của chính mình, miệng ồn ào: Tiểu Tứ Nhi a.
Úy Thiên quắc mắt nhìn Triệu Ngũ một cái, Triệu Ngũ sợ tới mức hắc hắc hai tiếng, lui về sau hai bước, nói:
"Ân, là của ngươi, là của ngươi." Hắn nào dám nói không phải a.
Thấy Lưu Thiên Tứ không hề sợ hãi, Úy Thiên một tay nắm lấy tay kia của Lưu Thiên Tứ, đi vào trong, hỏi: Thích kiếm này?
Ân, Lưu Thiên Tứ dùng sức gật đầu thật mạnh, Hàn kiếm, giang hồ.
Giang hồ? Úy Thiên nhìn về phía Trương má má, đáng lý ra xét về cuộc sống của người này thì không nên có loại ý niệm này trong đầu mới đúng.
"Ân, giang hồ, hàn kiếm."
Lưu Thiên Tứ giơ giơ thanh kiếm lên, cao hứng nói, Tìm được rồi.
"Tiểu chủ tử không biết từ chỗ nào nghe được tiểu thư đi bước chân vào giang hồ, liền nhất quyết cũng phải đi. Tiểu chủ tử cùng tiểu thư tuy nói bối phận hơn kém nhau, nhưng hai người bất quá chỉ hơn nhau một tuổi, từ nhỏ lại cùng nhau lớn lên.
Tiểu thư vừa đi, tiểu chủ tử không ai bồi, cho nên cũng phải đi.
"Đối vị trưởng công chúa kia, Trương má má chỉ biết thở dài,"Tiểu chủ tử nghe người ta bàn tán với nhau về người nào đó có hàn kiếm ở trong chốn giang hồ lợi hại như thế nào, tiểu chủ tử liền một phen đi tìm hàn kiếm, tìm được hàn kiếm, hắn tìm được giang hồ.
"Trương má má đem tiền căn hậu quả đại khái giải thích một lần, Úy Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu được."Hàn kiếm, giang hồ.
"Lưu Thiên Tứ sờ sờ thanh kiếm bảo bối, thích thú reo lên."Quả thật là một thanh kiếm tốt.
"Úy Thiên khen ngợi, hắn hao hết tâm tư làm kiếm, đương nhiên phải là một thanh kiếm tốt rồi. Lưu Thiên Tứ vừa nghe Úy Thiên cũng nói như thế lại cười đến không tự kìm hãm được."Có thể cho ca ca nhìn xem một cái được không?"
Úy Thiên thấp giọng nói, lời nói của hắn làm cho Lý Giang cùng Triệu NGũ trợn mắt há hốc mồm, nói chuyện ôn nhu như thế là chủ tử của bọn hắn sao? Là lâu chủ của bọn hắn đấy ư?!!
Lưu Thiên Tứ do dự, hắn rất muốn cấp ca ca xem, nhưng mà lại luyến tiếc buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nghĩ ngợi.
Úy Thiên cũng không gấp, chậm rãi nói:
"Ca ca còn chưa bao giờ gặp qua thanh kiếm tốt như thế, chỉ liếc mắt một cái thôi."
Nghe Úy Thiên nói như thế, Lưu Thiên Tứ mới đem thanh kiếm đẩy tới, cũng keo kiệt nói: Liếc mắt một cái. Còn dựng thẳng một đầu ngón tay.
"Ân, liếc mắt một cái."
Cầm lấy, Úy Thiên rút thanh kiếm ra,
"Thật sự là kiếm tốt." Nghe được khích lệ, Lưu Thiên Tứ vui vẻ, Tiểu Tứ Nhi a. Không quên vỗ ngực khoe khoang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!