Uý Thiên tự tin bao nhiêu, sau khi Trầm Gia Chi đến lại càng bạc nhược bấy nhiêu. Lưu Thiên Tứ không bao giờ đến chuồng kỵ mã nữa, coi như đã quên mất Trùng Trùng mà hắn yêu nhất, chuyên tâm theo sát Trầm Gia Chi học tự. Đương nhiên cũng đã quên Vương Nhất.
Địa vị của Uý Thiên ở mã xá xuống dốc không phanh, nguyên bản những người từ trước đến nay nhìn y cứ gay mắt bắt đầu tìm biện pháp chế nhạo y, thế nhưng Uý Thiên không hề để ý, y càng ngày càng lặng yên.
Chuyện này, Bạch Tang Vận xem ở trong mắt để ở trong lòng, nhưng tính tình đứa con hay thay đổi, làm cho hắn lại có chút do dự, có lẽ nên nhân cơ hội này làm cho Uý Thiên thoát thân, làm cho y không hề rối rắm với chuyện xưa giữa
"Dụ Đầu cùng Thiên Thiên".
Ở Hành Cung hơn nửa năm, Bạch Tang Vận quyết định hồi cung, nếu sau khi hồi cung, thái độ Lưu Thiên Tứ đối với Vương Nhất vẫn vô chuyển biến tốt đẹp, vậy thì Uý Thiên phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn lúc trước rời đi Lưu Thiên Tứ, vĩnh viễn không gặp Lưu Thiên Tứ.
"Gia Chi, Tiểu Tứ Nhi đã nhiều ngày đều theo ngươi học cái gì vậy?" Bạch Tang Vận thừa dịp đứa con nghỉ trưa, đến tìm Trầm Gia Chi. Lưu Thiên Tứ đối tự yêu thích làm cho người ta kinh ngạc, thậm chí tới nông nỗi mất ăn mất ngủ.
Trầm Gia Chi cũng cười lắc lắc đầu, nói:
"Bẩm Quốc công, thần đáp ứng tiểu vương gia, không được cùng bất luận kẻ nào nói, tiểu vương gia đã cùng thần câu mười lần tiểu ma chỉ, sợ thần quên, thần không thể cô phụ tín nhiệm của tiểu vương gia đối với thần."
Bạch Tang Vận vừa nghe, lại tò mò, hỏi:
"Có phải lại viết bảy?"
"Tiểu vương gia viết nhiều nhất chính là tự này." Trầm Gia Chi không có giấu diếm, nhưng cũng không hề nói mặt khác, Bạch Tang Vận không miễn cưỡng, hắn tôn trọng bí mật của đứa con.
"Nó đều muốn chính mình viết?"
"Đúng vậy. Tiểu vương gia lúc này không cần thần đốc xúc, chính mình liền nguyện ý học, hơn nữa thật dụng công, hiện tại đã viết được ba chữ."
Bạch Tang Vận nghe vậy sủng nịch cười rộ lên, con hắn học giỏi như vậy có thể nào làm cho hắn mất hứng.
"Chỉ cần hắn thích sẽ tựu thành." Bạch Tang Vận duy nhất không yên lòng chính là Uý Thiên.
Thấy Bạch Tang Vận có chút mất mác, Trầm Gia Chi mở miệng:
"Quốc công có việc gì khó xử?"
Bạch Tang Vận hơi hơi nhíu mi, nói:
"Tiểu Tứ Nhi đã quên đi một chuyện rất trọng yếu, mà ta không thể nhắc nhở nó. Có lẽ kết cục như vậy đối với nó cùng người nọ mà nói, đều là tốt nhất. Tiểu Tứ Nhi chung quy vẫn là một đứa trẻ."
Trầm Gia Chi nghe ra chút ý tứ, không có hỏi lại, chính là nói:
"Tiểu vương gia nếu đã quên, Quốc công cũng chớ cưỡng cầu. Cần lấy thân thể làm trọng."
Bạch Tang Vận gật gật đầu, lại vẫn có chút mất mác nói:
"Ta nghĩ đến người nọ đối Tiểu Tứ Nhi chính là bất đồng, làm phụ thân, ta hy vọng Tiểu Tứ Nhi có thể có được hạnh phúc của nó, nhưng hiện tại xem ra, là ta cưỡng cầu. Kỳ thật nghĩ đến, ta đối Tiểu Tứ Nhi là tàn nhẫn, ta không nên thay nó quyết định chuyện này." Đối với đứa con áy náy, sợ là đến ngày nào đó hắn xuống mồ, cũng vô pháp trừ khử.
"Quốc công, cát nhân đều có thiên tướng. Tiểu vương gia trời sinh phúc tướng, sao lại không có hạnh phúc? Quốc công nhiều lo lắng, thần tin tưởng, tiểu vương gia nhất định không có quên tối sự kiện trọng yếu kia, hoặc là người kia."
Trầm Gia Chi nói, rồi mới đối Bạch Tang Vận làm động tác viết tự, ám chỉ.
Ngươi là nói? Bạch Tang Vận lộ kinh hỉ. Trầm Gia Chi lại bán khởi cái nút, Tiểu vương gia viết không thể nói không thể nói . Cũng làm thêm động tác giơ tay ngang miệng suỵt một cái.
Bạch Tang Vận nở nụ cười, có lẽ là do hắn quá lo lắng thật.
……
Ngày mai chính là ngày hồi cung, UÝ Thiên nằm ở tấm ván gỗ trên giường lại một chút cũng không buồn ngủ. Mười ngày, suốt mười ngày Lưu Thiên Tứ không có tới tìm y, thậm chí ngay cả xấu xa cũng không trách cứ y nữa.
Uý Thiên cổ họng chua xót, y cứ nghĩ đến chính mình nhất định có thể thắng, nhưng hôm nay xem ra, là y đã hy vọng xa vời. Tiểu Dụ Đầu kia có lẽ đã sớm quênThiên Thiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!