"Tiểu Tứ Nhi, đến ăn dưa hấu này." Trong tiểu đình cách đó không xa, Bạch Tang Vận kêu lên. Lưu Thiên Tứ nhảy dựng lên chạy vội đến,
"Phụ thân, phụ thân, ăn ăn."
Chạy đến bên cạnh phụ thân nhu thuận ngồi xuống, Lưu Thiên Tứ há mồm, dưa hấu uy tiến miệng, Lưu Thiên Tứ vui mừng ánh mắt đều mị lên.
"Dụ Đầu đang suy nghĩ cái gì?"
Xoa xoa cái cằm của đứa con nửa năm qua đã dưỡng mập mạp không ít, Bạch Tang Vận hỏi.
Bảy. Lưu Thiên Tứ hàm hồ nói, ăn xong lại há mồm.
Bảy? Bạch Tang Vận không rõ. Lưu Thiên Tứ thật nghiêm túc gật gật đầu, dựng thẳng lên hai tay, sổ đầu ngón tay, một hai ba bốn năm sáu bảy, đếm tới bảy, bất động.
Bảy cái gì?
Bạch Tang Vận hỏi.
Lưu Thiên Tứ lúc này lại lắc đầu, vẻ mặt thần bí,
"Không nói không nói." Bạch Tang Vận cười cười,
"Hảo, phụ thân không hỏi."
"Dụ Đầu có phải đã quên cái gì hay không?"
Thấy đứa con ăn sắp hết, Bạch Tang Vận liễm mi hỏi. Lưu Thiên Tứ lại nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu, Không có.
Trong mắt Bạch Tang Vận xẹt qua thương cảm, nửa năm, sau khi đến Hành Cung ngây người hai tháng, Lưu Thiên Tứ tựa như đột nhiên mất trí nhớ quên mất Uý Thiên, không bao giờ gọi tênThiên Thiên nữa, hà bao bảo bối trên cổ Lưu Thiên Tứ trong nửa năm đã thay đổi ba lần.
Hà bao đã từng chứa ngọc bội cùng tóc của Uý Thiên cũng không thấy bóng dáng.
"Không đau không đau." Lưu Thiên Tứ đối phụ thân thổi khí, hắn không hiểu đó là thương tâm, với hắn mà nói, ngoại trừ cao hứng cùng sinh khí ra, mặt khác đều là đau.
Phụ thân không đau.
Bạch Tang Vận vừa cười vừa đứng lên, kéo đứa con đi,
"Tiểu Tứ Nhi hôm nay muốn làm cái gì?" Lưu Thiên Tứ lại không cho người khác gọi hắn Dụ Đầu nữa, từ sau khi hắn đã quên Uý Thiên.
Trùng Trùng.
Lưu Thiên Tứ nói, hắn muốn đi chuồng xem ngựa, trên mặt ý cười càng sâu sắc, hai má lúm đồng tiền hãm sâu, tiếp theo lại vẻ mặt bất mãn, Xấu xa, xấu xa. Không biết đang mắng ai.
Ai xấu xa?
Bạch Tang Vận tò mò hỏi.
Lưu Thiên Tứ lắc đầu, che lấy miệng:
"Không nói không nói."
"Hảo hảo, Tiểu Tứ Nhi không nói, phụ thân không hỏi." Bạch Tang Vận không hề suy nghĩ sự kiện kia, hắn đã sớm nói qua, con của hắn chỉ là đứa trẻ.
Bảy, bảy.
Lưu Thiên Tứ lúc lắc đầu, than thở, ánh mắt phiêu hướng xa xa. Bạch Tang Vận cảm khái nhìn, con hắn đúng là đã trưởng thành một ít, còn có tâm sự của mình.
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!