Đám người Uý Thiên nguyên bản tính kỵ mã chạy đi, nhưng thời tiết chuyển lạnh, sợ Lưu Thiên Tứ chịu không được, liền mua một chiếc xe ngựa rộng thùng thình, sau khi dùng xong điểm tâm, đoàn người lên đường rời khỏi đây.
Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên, Lưu Ly, Ly Thương, Y Tích cùng Trương má má đều ngồi ở trong xe ngựa. Lưu Ly không ngủ hảo, ngồi trong lòng Ly Thương ngủ gật, Lưu Thiên Tứ đã tỉnh ngủ, thấy Lưu Ly đang ngủ, hắn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Uý Thiên không sảo không nháo, cùng Uý Thiên nói chuyện cũng là nhẹ giọng gần như thì thầm.
Y Tích sắc mặt không được tốt, ngồi xếp bằng ở trong xe điều tức. Lưu Thiên Tứ lấy ra bảo bối mà Y Tích đưa cho hắn nhẹ lay động, nghe tiếng vang bên trong, cũng không đem bảo bối gì đó lấy ra nhìn xem nữa.
Thấy Y Tích không thoải mái, Lưu Thiên Tứ đi đến bên cạnh Y Tích, đôi mắt thật to chăm chú nhìn hắn.
Dụ Đầu. Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ kéo quay về giữa hai chân, ghé vào lỗ tai hắn nói,
"Đừng đánh nhiễu Y Tích ca ca."
Ca ca, đau.
Lưu Thiên Tứ cũng không màng tới bảo bối, đối Y Tích bắt đầu thổi khí.
Y Tích nhẹ nhàng điều khí, chậm rãi mở to mắt, mắt lộ ra yêu thương.
"Tiểu Dụ Đầu thật dễ thương." Rồi mới hờn dỗi trừng mắt nhìn Uý Thiên liếc một cái, nói:
"Cùng người nào đó thật khác xa, tiểu Dụ Đầu tốt hơn gấp trăm lần."
Tối hôm qua Hắc y nhân vọt vào lúc hắn đang điều tức, làm cho nguyên bản còn có chút tẩu hỏa nhập ma, hắn càng thêm khống chế không được thực khí trong cơ thể.
Lưu Thiên Tứ lấy ra thức ăn vặt của mình, chọn hai quả mứt táo lớn nhất đưa cho Y Tích, Ăn. Y Tích tiếp nhận, cắn một ngụm, ngũ quan đều cảm thấy ngọt ngào,
"Ăn ngon thật. Tiểu Dụ Đầu, cùng Y Tích ca ca đi thôi." Y Tích rướn thân, thừa dịp Uý Thiên không để ý, hôn khuôn mặt Lưu Thiên Tứ một ngụm.
Lưu Thiên Tứ bật cười khanh khách, Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ phóng tới bên người làm cho hắn rời xa Y Tích.
"Y Tích, ta vẫn không rõ lắm mục đích của ngươi là gì." Nguyên bản ngủ say Lưu Ly đột nhiên mở miệng, tư thế chưa biến, vẫn nằm trong lòng Ly Thương, mà hai mắt nhìn về phía Y Tích lại dị thường sắc bén.
Y Tích cười nhẹ hai tiếng, thâm tình chân thành nhìn về phía Uý Thiên, cắn mứt táo, hai tay đặt ở trên vai trái Uý Thiên, cùng Uý Thiên mặt đối mặt, mứt táo cắn nơi miệng chỉ cần nhích về phía trước một chút, Uý Thiên có thể ăn tới.
Y Tích thân mật ghé vào trên người Uý Thiên, Uý Thiên bộ dạng vững như núi Thái Sơn trừng mắt nhìn Y Tích, Lưu Thiên Tứ im lặng nhìn hai người, không tự giác dựa sát vào trong ngực Uý Thiên, Uý Thiên tả ủng hữu ôm, khuôn mặt lãnh đạm.
"Y Tích nguyên bản là vì Uý lâu chủ mà đến, nhưng hiện tại……" Y Tích đem mứt táo sắp đụng tới Úy Thiên ăn hết, đột nhiên sét đánh không kịp bưng tai kéo qua Lưu Thiên Tứ ôm vào trong ngực, không đợi những người khác ra tay Y Tích siết lấy Lưu Thiên Tứ vui mừng kêu lên,
"Trên đời này sao lại có một tiểu Dụ Đầu đáng yêu như thế này, hại ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tấm chân tình liền thay đổi, rốt cuộc nhìn những người khác đều chướng mắt."
Y tích ở trên người Lưu Thiên Tứ cọ đến cọ đi, nhân cơ hội đó, tay còn một phen sờ tới sờ lui, tuy thế Lưu Thiên Tứ cũng không sợ hãi, ha ha cười không ngừng, miệng luôn kêu ca ca.
"Không dương không dương……" Lưu Thiên Tứ lui ở trong lòng Y Tích, bắt lấy tay Y Ttích không cho hắn sờ soạng chính mình nữa.
Y Tích không coi ai ra gì đùa với Lưu Thiên Tứ, dụ dỗ, Kêu Y Tích ca ca.
"Y Y ca ca, không dương không dương."
"Nói Y Tích ca ca tốt nhất."
Ca ca, hảo, hảo.
Lưu Ly mặc kệ tâm tình vừa rồi là như thế nào, nhưng lúc này nàng lại cực kỳ vừa lòng với hành động của Y Tích, chuyện nàng thích nhất chính là thấy Uý Thiên kinh ngạc.
Tuy rằng Uý Thiên lúc này thần thái thật bình tĩnh, bất quá Lưu Ly ở trong lòng cười nhạo, nếu không cần, kia nắm chặt tay như vậy để làm chi.
Làm cho Lưu Thiên Tứ kêu tên hắn còn chưa kịp, Y Tích chỉa chỉa mặt, yêu cầu,
"Tiểu Dụ Đầu, thân Y Tích ca ca một ngụm, Y Tích ca ca sẽ không sờ ngươi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!