Chương 8: (Vô Đề)

"Nhất thời Bách Nhiễm cảm thấy ngỡ ngàng... Vẻ mặt (⊙o⊙), hài tử nhà ai mà hung hãn thế này!"

Người trong cung làm việc rất nhanh nhẹn, Bách Nhiễm vừa xoay người đã được một nội quan dẫn đến cung của Hoàng hậu.

Dung nhan của tiểu nam hài thập phần xinh đẹp, tóc đen da tuyết, dáng người nho nhỏ, tướng đi rất có phong phạm của thế gia, không có một chút ngượng nghịu nào, toát lên vẻ ung dung, điềm tĩnh. Nhìn tình hình trước mắt có thể thấy được tương lai tất sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Dù Cố Hoàng hậu đã gặp muôn vàn kiểu người, nhưng vẫn không nhịn được mà tán dương trong lòng một câu -

- Không hổ là con cháu Bách thị!

Lần đầu tiên Bách Nhiễm tiến cung cũng không có một chút lo lắng bất an nào -

- Dù sao đã biết là không có việc gì -

- Còn thong thả quan sát đánh giá bốn phương một chút.

Nơi Hoàng hậu ở nằm ngay giữa cung, cách bố trí hoành tráng, bày trí sang trọng, bên trong có người hầu hạ, cũng không nghe được chút tiếng động nào, cực kỳ trang trọng, làm tôn lên thân phận Nhất quốc chi mẫu của Hoàng hậu.

Lại nhìn phía bên trên, Cố Hoàng hậu với gương mặt ân cần, ngồi bên cạnh là một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, có vẻ nữ hài này nhỏ hơn nàng, trông cũng chỉ mới hơn hai tuổi, y phục có họa tiết hình cáo trắng, cổ và tay áo đều được khảm lông trắng, cả người như có lớp lông xù lên, còn tò mò mở to đôi mắt to tròn, quả thực là đáng yêu muốn chết.

"Đây là đại nương nhà ta."

Cố Hoàng hậu thân thiết giới thiệu hai vị tiểu bằng hữu với nhau.

Được rồi, thì ra là công chúa. Bách Nhiễm hơi khom người về phía trước, hành lễ:

"Bái kiến Tương Thành điện hạ."

Tiểu khả ái kia rất hào phóng, thanh âm mềm mềm dẻo dẻo không chút sợ hãi: Miễn lễ.

Trong lòng Bách Nhiễm hơi quẫn , đoàn tử này cũng giả vờ làm một đại nhân. Nàng cũng không chút nào ý thức được bản thân trong mắt người khác cũng chỉ là một tiểu nam hài mới hơn ba tuổi mà thôi.

Ngoài cửa có cung nhân đi vào bẩm chuyện, Cố Hoàng hậu nghe xong, hơi áy náy mà nói:

"Tiểu lang quân cứ cùng chơi với đại nương nhà ta trước, ta đi rồi sẽ về ngay."

Tất nhiên Bách Nhiễm sẽ không nói không.

Hoàng hậu vừa đi, ánh mắt tò mò của Tương Thành công chúa lại càng thêm rõ ràng, chỉ vào Bách Nhiễm mà hỏi: Ngươi đến từ đâu?

Từ ngoài cung.

Vừa dứt lời, ánh mắt tiểu khả ái đã sáng long lanh, vịn trường kỷ đứng lên, nâng váy lạch bạch lạch bạch chạy đến chỗ Bách Nhiễm đang ngồi quỳ, ngẩng đầu nhìn, hướng đến cạnh nàng mà hỏi tới:

"Ngoài cung có thú vị không?"

Bách Nhiễm ngẩng đầu, cảm giác ưu việt hiện lên rõ ràng: Thú vị! Kỳ thực nàng cũng rất ít khi xuất phủ, nhưng cũng không làm trở ngại việc nàng trêu chọc tiểu khả ái này.

Quả nhiên, ánh mắt Tương Thành công chúa càng thêm phát sáng, nuốt nuốt nước miếng:

"Vậy, cái nào chơi vui?"

Ôi, thật sự là đáng yêu muốn chết mà.

Bách Nhiễm thích vô cùng, cúi đầu chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mũm mĩm đó -

- Đây là cách biểu đạt tình cảm nàng học được từ Thất nương ở Tạ gia, nàng muốn giả làm tiểu hài tử, tất phải có mẫu người làm tiêu chuẩn, rất tự nhiên sẽ chọn người xấp xỉ tuổi của nàng, là Thất nương.

Tương Thành đang chờ vị tiểu ca ca thiện lương dịu dàng này kể cho nàng nghe chuyện thú vị ngoài cung, đột nhiên trên mặt bị hôn chụt một cái, gặm ra một vệt nước miếng lên mặt nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!