"Bất tri bất giác, sinh thần của Bách Nhiễm và Tương Thành đã đến rồi."
Vốn Triệu Vương đang êm đẹp dự yến ở phủ Giang Đô vương, đang khen thọ tinh hôm nay khỏe mạnh đáng yêu, sau này hẳn là một đại trượng phu uy vũ, lại đang cố sức tạo quan hệ với các đại thần, trong lòng hắn đang thực sự rất vội, tiểu Hoàng đế chỉ mới lên ngôi, mới chỉ qua Chính Đán đầu tiên, lòng thiên hạ vẫn chưa vững, lại với tuổi này của Hoàng đế, cũng dễ xử lý khi xảy ra đột tử, nếu để lớn hơn một chút thì không được, Lâm Truy Hầu vì Tương Thành dốc sức phò trợ Hoàng đế, lại có Tạ thị, Hạ thị, Trần thị, còn có Quý thị vẫn thường thiên vị, đây đều là thế gia, trong triều nhiều rối rắm, không biết có bao nhiêu người của bọn họ, tuy hắn có Liên thị, Mạch thị giúp đỡ, thoạt nhìn, ngoài binh quyền ra, thì vẫn còn kém một chút.
Triệu vương muốn làm Hoàng đế, luôn hi vọng đạt được một cẩm tú giang sơn, nếu diễn ra chiến loạn biến thành khắp nơi hoang tàn thì còn nghĩa lý gì? Hắn cần gì phải vào kinh? Trực tiếp ở lại Triệu địa khởi binh không phải được rồi sao? Vậy thì còn thoải mái hơn!
Dù cho Liên thị có binh, nhưng chẳng phải chiếm ưu thế tuyệt đối, Ngự Lâm Quân nằm trong tay Trần Đại Tướng quân, Trần Đại Tướng quân lại tử trung với Thiên tử, ai làm Hoàng đế thì hắn trung với người đó, Kim Ngô Vệ nằm trong tay Lâm Truy Hầu, trong Long Sóc quân Liên thị chiếm một trong bốn phần, tuy rằng đã không ít, nhưng kinh sư tường cao thành dày, trữ lương sung túc, chỉ cần giữ được bốn cửa, thủ trong năm ba tháng cũng không vấn đề, đến lúc đó sẽ có quân cứu giá từ các châu quận ngoại ô kinh thành đến.
Thật sự muốn động binh, Triệu Vương tính kế khắp nơi, chỉ có sáu phần thắng, nếu có thắng, cũng tổn thất nặng nề, mà càng quan trọng hơn đó là, kêu đánh gọi giết, chẳng phải người người đều biết Tư Mã Di hắn muốn soán ngôi rồi sao? Sử sách lưu danh ngàn năm, thật sự rất nhục nhã.
Dạo gần đây các sử quan rất có cốt khí, không phải người đương quyền nói thế nào thì sẽ ghi lại thế đó, bọn họ muốn dựa vào hai mắt của mình, vô cùng có trách nhiệm viết xuống đoạn sử sách này.
Sau khi tính toán cẩn thận, Triệu Vương quyết định muốn mượn sức của Mạch thị lôi kéo quan thần, Tam Công Cửu Khanh cũng muốn mượn sức, trong bữa tiệc hắn vô cùng nhiệt tình, trò chuyện cũng rất tốt, ít nhất cũng có vài đại thần thức thời cho phản ứng tốt với những hảo ý của hắn, đúng lúc này, có người nói con hắn gây chuyện, thanh âm lớn đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nhất thời ánh mắt của những người chung quanh nhìn hắn đều trở nên quỷ dị, đến nhạc phụ của hắn Liên Long Đỉnh cũng trợn trừng mắt nhìn hắn ý nói, quá mức liều lĩnh rồi.
Tức thì Triệu Vương ôm một bụng tức, cơn tức này thành công châm lên khi hắn nghe được lời đồn đãi trên đường, hắn cứ thế ôm một bụng hỏa khí đến nha môn Kinh Triệu.
Bách Nghĩa Phụ cũng không cho hắn chút thể diện nào, ngoài miệng thì nói lời dễ nghe, thực chất là vui sướng khi người gặp họa.
Triệu Vương không phải kẻ ngốc, tất nhiên đã phái người đi điều tra, biết được có một đôi nam nữ ngu xuẩn để người ta bắt được nhược điểm ở trên đường, còn bị Bách Nhiễm ngấm ngầm bắt lấy một phen, hắn không tức điên lên thì cũng quái lạ rồi!
Mặt Triệu Vương âm trầm, mắt lạnh nhìn Tư Mã Liên như xác chết không động đậy, âm trầm nói:
"Đứng đó làm gì? Ngũ lang chết bất đắc kỳ tử, còn không đi báo cho Vương phi biết, phái người nhanh đến thu dọn đi!"
Lúc này Trường sử mới phục hồi tinh thần, một mặt đi tìm Vương phi giải quyết, một mặt đi xử trí những người đã chứng kiến chuyện này, muốn che đậy chuyện này chỉ dừng lại ở trong phủ.
Mọi người thoái lui, Triệu Vương lại dùng ánh mắt nham hiểm hung ác nhìn Hưng An Quận chúa, nàng ta rùng mình một cái, giống như bị kim châm vậy, răng môi cằm cặp, cả người phát run.
Cho đến khi Triệu Vương không nói lời nào phất tay áo rời đi, cả người Hưng An Quận chúa giống như bị rút hết linh hồn, ngã ngồi xuống đất, được nha hoàn do Vương phi phái đến dìu về.
Bách Nhiễm nghe nói chuyện thứ tử của Triệu Vương chết bất đắc kỳ tử thì đã là ba ngày sau rồi, nàng cũng không có chút hoảng thần nào, trấn định tạm biệt những người trong Bách đảng.
Bách đảng là một đoàn thể, đoàn thể này còn không nhỏ, không phải chỉ có mười mấy hai mấy người, trong đó có rất nhiều người nắm giữ một phương, lúc này Bách Nhiễm chính là đang tạm biệt những người này, đón năm mới xong, tất cả mọi người đều phải quay về công tác, cứ thế, tổng kết công việc, kế hoạch trong một năm sau, sẽ phải hội báo với Quân Hầu một phen.
"Lập tân quân, ba năm không sửa đổi để giữ đạo hiếu. Trong ngoài triều đình không có đại biến, nhưng vẫn phải điều chỉnh một chút. Các người cứ như thế, tiền đồ vô lo." Đi theo ta, tất sẽ không kém. Bách Nhiễm bấm tay gõ gõ kỳ án mà nói.
Vốn nhóm người này còn có lo sợ trong lòng, lo lắng về phần tuổi tác của lãnh đạo mới, nhưng hơn nửa tháng ở lại kinh thành, để cho bọn họ tận mắt chứng kiến Triệu Vương bị trêu tức đến trắng mắt còn không thể nói nên lời là như thế nào, thứ tử Triệu Vương chết như thế nào, mọi người đều tự hiểu trong lòng mà không nói ra, tin tức này được báo đến, Bách Hầu cũng không chút nhíu mày, có thể thấy được là một người tâm ngoan, một lãnh đạo vừa có đầu óc vừa tâm ngoan, dị tâm của bọn họ đều đặt lại trong lòng.
Trong kinh mọi người cũng không phải kẻ ngốc, vẫn hết lòng với cương vị công việc như trước, cũng không có hiện tượng làm phản, đây đã có thể nói rõ vấn đề rồi.
Bọn họ vô cùng phấn khởi mà làm việc, Bách Nhiễm còn đang ngồi trong thư phòng cân nhắc một vài công việc cho những người này, như là, không đối phó với vọng tộc và Thứ sử nào, nên gây sự với Thứ sử nào, nàng nên ra mặt thế nào cho người một nhà, nên hòa giải hay là cho người đuổi đánh một trận, lại như, có Quận trưởng họ Bách có con đến tuổi làm mai, nàng nên nối tơ hồng thế nào, để khiến hai bên cùng có lợi, lại như thế nào giữ ổn định cho vây cánh trong đảng phái.
Bách Nhiễm cầm xúc xắc quăng loạn trên thư án, suy nghĩ trong đầu rối bời, rất nhiều chuyện cần phải lo đến.
Cẩn thận suy nghĩ hết mọi vấn đề, nghĩ đến gần xong xuôi, mới lấy giấy bút ra, thừa dịp năm mới các bộ phận nha thự còn đóng cửa, sớm định đối sách, đến khi mở cửa lập tức có thể thực hiện.
Bất tri bất giác, sinh thần của Bách Nhiễm và Tương Thành đã đến rồi.
Qua sinh thần, Bách Nhiễm đã tròn mười bốn. Nàng nhìn nội quan mà tiểu Hoàng đế phái để mời nàng vào cung, không khỏi thở dài, thật sự là áp bức trẻ vị thành niên mà. Nàng đang nói chính mình, không phải nói tiểu Hoàng đế.
Khi đến cung Chiêu Dương, tiểu Hoàng đế đang đọc sách, trước và sau khi Tiên đế đi cũng chưa định ra người nào làm Thái Phó, sau khi tiểu Hoàng đế kế vị, lại có rất nhiều việc làm trì hoãn, bởi thế nên hắn còn chưa chính thức đến trường, nhưng Tương Thành cũng cho hắn đọc chút sách theo đạo.
Khi nhỏ Tương Thành cũng được học hành, rất có văn hóa, nhưng trong Hoàng Thất việc dạy Hoàng Tử và dạy Công chúa không giống nhau, mặc dù là văn chương đồng nhất, nhưng trọng điểm giữa hai bên sẽ có sai khác.
Bởi vậy, Tương Thành sợ dạy sai Hoàng đế, nên dặn hắn, có thể thỉnh giáo Bách Tướng.
Tâm tư của Tương Thành cũng không khó đoán, tiểu Hoàng đế gần gũi với Bách Nhiễm, đều sẽ có lợi cho song phương, Bách Nhiễm cũng không có chức danh nghiêm trang như Thái Phó, tiểu Hoàng đế cũng sẽ không sợ hãi nàng, ở chung với nhau cũng dễ thân thiết, có quan hệ tốt với Hoàng đế, đối với đại thần mà nói, cũng không phải chuyện xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!