Chương 34: (Vô Đề)

"Bách lang, ngài cũng không cần lại nhìn loạn rồi liếm môi nữa, chỉ làm người ta cảm thấy ngài đang chột dạ bất an mà thôi."

Hưng An Quận chúa và Tư Mã Liên thấy Bách Nhiễm với gương mặt không chút biểu cảm lệnh cho Kinh Triệu Doãn bắt lấy bọn họ, mới ý thức được sự tình không ổn, vẻ mặt cũng trở nên kinh hoảng.

Tương Thành cũng kinh sợ, nàng không ngờ Bách Nhiễm vừa mở miệng đã bắt người vào ngục, nhưng mà, trước không nói bọn họ và Triệu Vương có tình cảm gì đáng nói, dù cho là có, lúc này Bách Nhiễm cũng là ra mặt vì nàng, nàng chỉ phải hỗ trợ, mà sẽ không cản trở.

Loại cảm giác cùng chung một chiến tuyến, lại được nàng ấy bảo vệ thật tốt. Tay Bách Nhiễm ở ngay bên cạnh nàng, Tương Thành không khỏi nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác thấy mu bàn tay đối phương hơi mát lạnh, ngực run lên, rồi lại vội lui về.

Tất nhiên Bách Nhiễm cảm nhận được, nàng cho rằng Công chúa có chuyện muốn nói với nàng, nên quay đầu lại, chỉ thấy dáng vẻ nghiêm trang nhìn thẳng về trước của Điện hạ, nên cho rằng chỉ là không cẩn thận mà đụng phải, tiếp tục lệnh Kinh Triệu Doãn bắt người.

Bách Nghĩa Phụ vội vàng chạy đến, Quân Hầu hạ lệnh, tất nhiên hắn sẽ lĩnh mệnh, nhưng mà, Hưng An Quận chúa và Tư Mã Liên ngu xuẩn kia đều là họ Tư Mã, Hoàng thân bị giam là phải do Tông Chính ra mặt, hắn là Kinh Triệu, không có tư cách bắt người.

Bách Nghĩa Phụ âm thầm kêu khổ, đảo mắt lại nghĩ, Quân Hầu không nên phạm phải sai lầm mang tính thường thức thế này, nhưng lại thấy Bách Nhiễm nhàn nhạt nhìn về phía hắn, không cho can thiệp vào.

Bách Nghĩa Phụ lập tức hiểu được, lớn tiếng ra lệnh cho thủ hạ bắt trói hai kẻ này lại!

Hưng An Quận chúa kêu to:

"Ta là Quận chúa, ngươi chỉ là Kinh Triệu, không có quyền bắt người!" Tư Mã Liên cũng kịp phản ứng lại, lớn tiếng kháng nghị.

Tương Thành thấy hai kẻ này thực kỳ quái, yên lặng lấy khăn tay từ tay áo ra, để giảm bớt tiếng ồn. Bách Nghĩa Phụ chảy mồ hôi đầy đầu, đường đường là Tôn thất, lại để cho dân chúng chê cười, còn ra thể thống gì!

Tuy rằng Triệu Vương bị chê cười, bọn họ cũng nguyện ý xem, nhưng nếu nháo lớn, đi lệch hướng sẽ không tốt, đang lo lắng, thì lại thấy một tấm khăn được đưa đến từ bên cạnh, thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Bách Nghĩa Phụ cười cảm kích Tương Thành, không chút khách khí, nhận lấy khăn tự mình nhét vào miệng Hưng An quận chúa. Ngươi câm miệng cho ta! Đều là các ngươi gây chuyện! Vốn ta đang tốt đẹp lại bị bắt phải tăng ca!

Kỳ thực, Bách Nghĩa Phụ vốn muốn nhét vào miệng Tư Mã Liên, dù sao nam nữ cũng khác biệt, hắn cũng không muốn bị nỏi ức hiếp một tiểu cô nương, nhưng nhìn thấy Bách Nhiễm đang nhàn nhạt nhìn ở bên cạnh, Bách Nghĩa Phụ rất có mắt nhìn mà chuyển hướng, đưa tay về phía Hưng An Quận chúa.

Thà rằng bị nói là ức hiếp một tiểu cô nương, cũng không thể đưa khăn tay của Điện hạ nhét cho Tư Mã Liên, bằng không Quân Hầu sẽ tức giận.

Bách Nghĩa Phụ vung tay, ra lệnh cho thủ hạ nhét hai nhân vật lớn này vào xa giá của Quận chúa, chế trụ hết tất cả nhóm gia đinh không chừa một ai, để tránh bị người mật báo.

Bách Nhiễm vừa lòng gật gật đầu, nói với Bách Nghĩa Phụ:

"Triệu Vương bận rộn công vụ, đã quên dạy dỗ nhi nữ cũng dễ hiểu, nhưng giáo dưỡng của Hoàng thân liên quan đến danh dự Hoàng thất, cần phải lưu tâm."

Tương Thành là Công chúa Hoàng thất lên tiếng ủng hộ:

"Đúng là như thế, Hoàng thất phải làm gương cho lễ nghi thiên hạ, giáo dưỡng là trên hết, không thể khinh suất."

Bách Nghĩa Phụ thầm nghĩ, người cũng đã bị bắt lại, tất nhiên nhị vị nói thế nào thì sẽ là thế ấy, trên miệng cũng là vâng vâng.

Bách Nhiễm cười nói:

"Nếu như thế, muộn một chút lại đưa tin đến cho Triệu Vương, buổi tối Triệu Vương cần phải đến dự yến của Giang Đô Vương, vậy thì để đến khi ấy đi, lúc khác sợ rằng sẽ không thể gặp được người."

Khi đó trong kinh có Phiên Vương, người có chức tước huân quý, thế gia, đại thần phàm là người có thân phận đều dự tiệc ở phủ Giang Đô Vương, Triệu Vương sẽ bị bẻ mặt rồi.

Tương Thành không cần nghĩ đã hiểu dụng ý của Bách Nhiễm, tán thành nói:

"Rất đúng, cũng miễn cho Kinh Triệu bôn ba khổ cực rồi." Rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa, lại giống như Bách Nhiễm, sắc mặt nghiêm trang như đang vì Triệu Vương mà suy nghĩ vậy.

Bách Nghĩa Phụ: Tương Thành Điện hạ, người không cần đi theo Quân Hầu nhà chúng ta cùng nhau nghịch ngợm đâu mà...

Chuyện này đã bị đơn phương khoái trá quyết định, Bách Nghĩa Phụ cho người đánh xe đi, phía sau áp giải một hàng dài gia đinh của phủ Triệu Vương, xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ, rêu rao khắp nơi đi về hướng nha môn Kinh Triệu, không bao lâu nữa, cả kinh thành đều biết Hưng An Quận chúa và đệ đệ bất kính với Tương Thành Công chúa ở trên đường, muốn hạ nhục nhưng bất thành, bị Lâm Truy Hầu bắt bên đường.

Bởi vì Triệu Vương đi trước, đã vào phủ Giang Đô Vương, gia đinh đều bị giam giữ, không có người đi báo tin, vì thế Triệu Vương cũng không biết một đôi nhi nữ tốt của hắn ở bên ngoài gây ra chuyện cho hắn.

Bách Nhiễm thấy sự tình đã xử lý xong, chuyện tiếp sau đó sẽ rất phấn khích, tâm tình cũng vô cùng sung sướng, có đôi nhi nữ ngu xuẩn níu chân như vậy, dù chán ghét triệu vương, giờ cũng thoáng thuận mắt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!