Chương 31: (Vô Đề)

"Tầm mắt hai người tách biệt khỏi sự náo nhiệt nhộn nhịp, giao thoa giữa không trung."

Ngày bảy tháng ba năm Thái An thứ ba mươi, Hiếu Minh đế Tư Mã Tắc băng hà, Thái tử Luân lên ngôi kế vị.

Trong 'Thiệu thư

- Bách Tán truyện' có ghi:

"Tể tướng theo di chiếu phò trợ thiếu chủ, ít ngày sau khi Đế băng, Thái tử lấy tôn hiệu là Hiếu Văn Hoàng đế. Hoàng đế năm tuổi, trợ giúp việc triều chính. Ngày sau, thuận theo ý kiến tôn tử Nhiễm, triệu Triệu Vương vào triều."

Chiếu thư đến Triệu địa, Triệu Vương Tư Mã Di kinh hãi, nước mắt lập tức rơi như mưa:

"Ca bỏ ta mà đi trước, còn một mình ta thật vô vị..." Chưa đến hai câu liền khóc không thành tiếng.

Triệu Tướng quốc Tô Trọng Minh vội vàng khuyên nhủ:

"Vương chớ quá bi thương, Tiên Đế băng hà, bây giờ nên làm lễ truy điệu thế nào mới quan trọng." Ám chỉ, Điện hạ ngài là muốn làm người kế vị để truy điệu, hay vẫn làm Vương đệ để truy điệu.

Tất nhiên Triệu Vương nghe hiểu, nhưng hắn vẫn bi thương mà nỉ non thảm thiết, bi thống khó có thể khắc chế. Tô Trọng Minh thật bất đắc dĩ lẫn hoài nghi Vương và Tiên đế bọn họ có 1 chân tư tình, hoặc là hai chân, hay là ba chân... Bằng không sao lại thương tâm như vậy chứ, rõ ràng là luôn ngóng trông người ta không khỏe để chuẩn bị tạo phản... Chẳng lẽ Điện hạ khóc không phải cho Tiên đế, mà là Triệu Tướng quân?

Cũng phải, vốn đang tốt lành, lại bị Thế tôn Bách Hầu quấy rối, thành thế cờ chết, há có thể tâm bình khí hòa được chứ? Tô trọng Minh và các phụ tá cùng khuyên nhủ hồi lâu.

Sau khi Triệu Vương thương tâm xong, gạt lệ nói:

"Tình cảm của ta và ca sâu nặng, thực khó chấp nhận tin dữ này."

Đây là bộc trực nội tâm với thuộc cấp sao?

Tô Trọng Minh giựt giựt khóe miệng, tiến lên hành lễ bẩm:

"Tiên đế băng hà, thỉnh Vương định sách lược, có nên vào triều không."

Triệu Vương hít một hơi rồi nói:

"Còn có thể thế nào đây? Tiên đế và ta chưa hề gặp qua, không thân thiết với ta, nhập kinh há lại thành vật trong chậu ư? Mày Tô Trọng Minh nhíu chặt, hiển nhiên là không tán thành, nói lời:"Nếu vô pháp, nóng vội e sẽ bại sự.

"Triệu Vương vung tay, không chút kiên nhẫn nói:"Ngươi có thượng sách gì?Tô Trọng Minh nói:Thần thỉnh Vương nhập kinh, trong kinh có Liên, Mạch, Vương sẽ không tứ cố vô thân, Thế tử trấn giữ Triệu địa, ngừa bất trắc." Thế tử Triệu Vương đã mười tám, Triệu Vương muốn làm gì ở kinh sư, cũng có thể khởi động đại kỳ, Tân Đế không thể không cố kỵ.

Triệu Vương cảm thấy kế sách này cực kỳ khó chịu, làm sao hắn có thể tự mình dẫn binh đến kinh sư, lấy đầu tiểu Hoàng đế làm vật tế để làm thỏa lòng hắn khi phải ru rú ở Triệu địa hơn mười năm không được gặp ca hắn đến nỗi không thể nhìn mặt ca hắn lần cuối.

Các thuộc cấp khác ào ào tán thành kế sách của Tướng quốc, Liên Tiên Long có binh, bản thân Triệu Vương cũng có binh, có binh thì có thể tung hoành, chính quyền của tiểu Hoàng Đế vẫn chưa ổn định, Bách Tán cũng không phải kẻ không có tư tâm, nếu có thể bức Vua thoái vị, sẽ tốt hơn việc chiến sự nổi lên tứ phía, gióng trống khua chiêng mang theo quân binh đánh qua từng tòa thành.

Triệu Vương thấy vậy, gương mặt u ám lại càng thêm tăm tối như bị một tầng sương dày che phủ, dù cho không cam, cũng nhịn xuống, đợi khi hắn lấy được ngôi báu, thì sẽ có ngày hắn sẽ thảo phạt kẻ đã làm hắn phải bó tay bó chân thế này.

Sau khi Bách Nhiễm biết được tin tức làm người khiếp sợ từ miệng Trần Thích, lại không cách nào có thể vui đùa cùng bất cứ người nào, ngay cả nhìn thấy bình gốm dược liệu vô cùng hữu hiệu kia cũng cảm thấy kỳ quái đến chết người, tuy hoa văn trên bình rất tinh xảo, hình dáng tuyệt đẹp.

Cái gì mà nhân sinh như một vở kịch? Đây chính là như vậy! Làm thế nào Bách Nhiễm cũng không thể tưởng tượng ra được, phía trước nàng kiến công lập nghiệp, phía sau nhà nàng đã bán đứng nàng, nàng đang nghĩ, có nên gửi cho cha nàng một phong thư hay không, xem thử nơi đó, có thể thu lưu nàng được không.

Bách Nhiễm có cảm giác đang đi vào ngõ cụt, làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể như vậy đây?

Đến tháng bảy của ngày hè nóng bức, sự vụ biên quan cũng đã định kết cục, Hung Nô thấy Triệu Tướng quân đã chế, hiệp ước không còn hiệu lực, tướng lĩnh mới lên không chút chùn tay, qua một mùa đông, hao tổn của bọn họ tương đối nhiều, sao có thể qua ải quân đội Trung Nguyên?

Chỉ đành nghị hòa, tiểu Hoàng đế lại thể hiện hắn tín nhiệm với Bách thị, lệnh Bách Nhiễm và sứ thần Hung Nô cùng nhập kinh.

Bách Nhiễm rất chờ mong lần hồi triều phong quan thưởng tước này, trước đó, còn thuận tiện lấy lý do thân thiết cùng phản thần mà xóa hết toàn bộ chức vụ và quân hàm trên người Khương Cảnh Thụy, biếm thành thường dân, có cái án này ở đây, sau này Khương Cảnh Thụy muốn làm quan cũng khó.

Rời kinh đã một năm có thừa, rốt cục Bách Nhiễm cũng đã lại bước trên vùng đất náo nhiệt này. Chuyện ở biên quan đều do khoái mã truyền lại đến kinh sư, sự tích vinh quang của bạn học Bách Nhiễm sớm đã truyền khắp kinh thành, thêm vào đó với đôi câu nàng nói khi rời kinh, bỗng chốc hình tượng của bạn học Bách Nhiễm lại được thêm nâng cao như đỉnh núi.

Nàng cưỡi kỵ mã, dẫn theo sứ đoàn Hung Nô vừa bước vào cửa thành, đã nhận được sự nhiệt tình chào đón của bách tín đặc biệt là nhóm thiếu nữ thiếu phụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!