"Dịch Xán cảm thấy đây là số mệnh, số của nàng là không được sống yên ổn."
Thời gian không còn nhiều, Lâm Truy Hầu quyết định rất nhanh, lập tức phải nói rõ với Tạ thị.
Tất nhiên người mở miệng không phải là lão, ai gây ra chuyện thì phải tự mình đến dọn dẹp.
Dù cho Bách Nguyên có nói ý đồ của mình đến xảo diệu tốt đẹp thế nào, thì làm sao Tạ thị có thể chấp nhận được, dù sau đó có đi kèm nhiều quyền lợi đến đâu và Bách thị cần người thừa kế đến mấy, mà hắn, Thế tử Lâm Truy Hầu là một nam nhân đoạn tụ không thể có con, vì thế chỉ phải uất ức tiểu nữ nhi...
Chuyện đó dù nói uyển chuyển đến đâu, bày ra hết tất cả những ưu việt, nhưng Dịch Xán nghe vào tai, thì suy nghĩ còn đọng lại của nàng sau khi nghe bài phát biểu của người cha Thế tử này chỉ có là -
- Các ngươi để nàng chơi 'gei' chung luôn đi!
Dịch Xán rất phẫn nộ, ngươi chơi đoạn tụ thì cứ chơi đi, sao lại muốn kéo họa đến cho ta, có gia thế tốt thế này, ta tình nguyện làm một khổng tước nữ, áo đến vươn tay cơm đến há miệng, bây giờ vì nguyện vọng của ngươi mà hy sinh ta, vậy thì có công bằng không?
Tất nhiên là không, nhưng nàng còn nhỏ, nhỏ đến mức cũng không thổi ra miếng gió nào, chỉ có thể làm kẻ yếu, thế nên nàng không có quyền lên tiếng, nàng chỉ có thể rít gào trong nội tâm, sau đó dùng ánh mắt tràn ngập tức giận và phản đối để trừng lấy cha nàng, bởi vì vấn đề tuổi tác, ánh mắt này không có một chút lực uy hiếp nào, chỉ có vẻ đặc biệt sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên Lâm Truy Hầu nhìn thấy tôn nữ, vừa nhìn đã bị ánh mắt sáng ngời có thần của nàng làm kinh thán, đôi mắt trong suốt linh động long lanh như thế, nếu cố gắng, thật sự có thể bồi dưỡng thành một người thừa kế vĩ đại.
Nếu hoàn toàn nghe theo lời Bách Nguyên nói, lấy hết toàn bộ lợi thế đều áp lên người Dịch Xán, thì Lâm Truy Hầu sẽ không phải là Lâm Truy Hầu rồi.
Lão đã sớm tính toán xong, chọn lựa các tôn tử vừa mắt bên chi thứ để bồi dưỡng, nếu Dịch Xán thành tài, những người này sẽ giữ lại cho nàng, một gia tộc thịnh vượng phải có huynh đệ trong tộc cùng cố gắng, việc nâng đỡ các chi thứ cũng không hiếm thấy, lão làm vậy cũng sẽ không thấy đường đột, nhưng nếu Dịch Xán bất tài, vậy thì lại chọn trong số những tôn tử này một người ưu tú nhất làm con thừa tự thay thế nàng!
Thiên vị huyết mạch đã là thiên tính, Lâm Truy Hầu quyết định muốn bồi dưỡng Dịch Xán trước, mà không phải tìm con cháu có tư chất kia cũng là vì thật sự không muốn giao vị trí gia chủ cho một điệt nhi có huyết thống xa xôi, làm cho dòng chính bị xuống dốc.
Bây giờ nhìn thấy một đôi mắt nhỏ đặc biệt có linh khí, Lâm Truy Hầu cảm thấy lòng mình như lắng lại một ít.
Tạ thị không vừa ý.
Nàng cũng thấy được đôi mắt sáng ngời của Dịch Xán, một đôi mắt trong suốt sáng tinh như thế chỉ làm nàng càng thêm đau lòng hơn.
Những việc xảy ra trong thời gian này thật đúng là trăm đắng ngàn cay, đầy thăng trầm, đầu tiên là sau khi sinh hài tử thì bị nhốt lại, không người thăm hỏi, tiếp đó là công công dẫn trượng phu đến, trượng phu thành thân đã một năm thế nhưng lại đến nói 'Khanh có thể phân biệt được đàn ca có thể ngâm thơ, trị gia hiền lương, văn phong hoa mỹ, ta vô cùng cảm phục sâu sắc.
Lòng ta thực không bì kịp, ngày sau sợ khó mà cầm sắt hòa minh.'
Nếu không phải mặt Bách Nguyên hơi đỏ lên, cùng với vẻ mặt hối lỗi, thì chỉ nghe lời này thôi, Tạ thị sẽ cho rằng một tháng không gặp, trượng phu gặp phải điều gì đó mà bất lực, nhưng với vẻ mặt này của hắn, Tạ thị thông minh, đảo mắt đã nghĩ ngay đến cái gọi là 'Tâm lực yếu kém, sợ khó cầm sắc hòa minh' có nghĩa là như thế nào rồi.
Dịch Xán không rõ lí do thoái thác đầy hàm súc này, nhưng nàng cũng biết nhìn sắc mặt, một kiểu nam tử nếu 'Khó cầm sắt hòa minh' cũng là có lòng mà không có sức, hơn nửa là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, có thể cha nàng cũng là... Tương đối xấu hổ.
Dịch Xán rất muốn che mặt, người này không ngờ lại là thụ! Cũng đồng thời, nàng càng thêm khẳng định nơi này nhất định là Ngụy Tấn Nam Bắc triều, dù cho không phải, cũng chắc chắn là một Vương triều mất quyền lực, thật đúng là, phong tục tập quán của nhân dân sau thời Đường không còn mạnh mẽ như vậy nữa, dẫn theo cha đến công bố với thê tử thế này, bây giờ cũng không có mấy ai có thể làm được.
Đầu tiên sắc mặt Tạ thị tái nhợt, sau đó vẻ mặt hơi hòa hoãn, tiếp theo là đánh giá Bách Nguyên với vẻ nghi hoặc. Bách Nguyên cũng là người thông minh, mặc nàng đánh giá, chuyện này hắn là người có lỗi, tất nhiên không có lập trường để cãi lại.
Không đợi Tạ thị thoát khỏi sự khiếp sợ từ việc trượng phu là đoạn tụ, còn có chuyện càng làm người kinh hãi hơn.
"Tiểu nữ thông tuệ, có thể thừa tự."
Bách Nguyên nói như thế.
Tạ thị sợ ngây người, Dịch Xán ngổn ngang, cả người không thoải mái, vì thế nên mới có chuyện trừng mắt nhìn cha nàng.
Bách Nguyên chống lại ánh nhìn của nữ nhi, lập tức tâm ngứa tay ngáy, đặc biệt rất muốn ôm nữ nhi một cái, mắt đen môi hồng và khuôn mặt có má lúm đồng tiền và mái tóc mỏng mềm, đáng yêu muốn chết.
Việc này không ổn.
Tạ thị mở miệng,
"Không đúng quy củ, cũng không có tiền lệ, sợ rằng sẽ sinh tai họa."
Bách Nguyên lưu luyến không rời mà miễn cưỡng rời mắt khỏi chiếc bánh bao mềm mại kia, rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!