Chương 29: (Vô Đề)

"Nếu nàng có thể đạt được ước nguyện, tất sẽ một lòng đối tốt với hắn, tôn kính người nhà hắn, giúp hắn xử lý chuyện nội viện."

Ý tại ngôn ngoại, Bách Nhiễm trào phúng rõ ràng việc hắn đến muộn, nói chủ nhà và tân khách đều chờ một mình hắn, rất là vô lễ, mà đúng thực là hắn đến trễ, trước đó đã vô lễ, không thể biện giải, bị một hạng hậu bối nói như vậy, Khương Cảnh Thụy cảm thấy mất hết thể diện, rất không thoải mái.

Trần Phò mã mỉm cười, không nói một lời nào. Nhưng Mông Lâm ngay thẳng, nhìn không quen việc Khương Cảnh Thụy bày ra điệu bộ tự cho mình là đệ nhất thiên hạ hơn nữa Khương Thái tính tình hẹp hòi, hai nhà cũng không có giao tình gì, nên ha ha cười nói:

"Đến muộn cũng có sao, chúng ta đợi thêm một lúc nữa thì cũng có làm sao? Khương Tướng quân không cần để ý, nhanh ngồi nhanh ngồi nào." Bách Nhiễm là 'có lễ độ' ám chỉ Khương thúc thúc ngươi đến muộn, làm trưởng bối mà lại gây khó dễ vãn bối thật không có phong độ mà, chính ngươi đã vô lễ trước thì cũng đừng trách ta thất lễ, đến Mông Lâm này, hắn thế nào cũng phải kéo mảnh vải này xuống cho rõ ràng, trực tiếp nói thẳng ngươi đã đến muộn.

Lần này đến phần nhiều là các quan viên có nhiều kinh nghiệm, ai cũng không mong đắc tội với ai, Mông gia bọn họ tuy không phải thế gia, nhưng từ thời khai quốc cũng theo tùy Cao Đế giành thiên hạ, giành lấy danh dự tôn quý của thế gia là trách nhiệm của nhà hắn, nhưng hắn lại muốn hạ thấp tôn tử của kẻ giết heo, hắn cũng không có áp lực gì.

Mông Lâm vừa dứt lời, mọi người đều nhịn không được mà che miệng cười. Khương Cảnh Thụy căm tức, lại chỉ đành phải bồi tội với mọi người:

"Đường đi trắc trở, không dễ gì đến được nơi này, nên ngủ say, để lỡ giờ lành của yến tiệc, thứ tội, thứ tội."

Trần Phò mã vẫn mỉm cười, thản nhiên nói:

"Ta cũng thấy mệt mỏi, suýt nữa đã ngủ quên, huống hồ gì là Khương Tướng quân?"

Thoạt nhìn là đang giảng hòa, nhưng vào tai người khác lại không giống vậy, ai mà không một đường phong sương đến nơi này? Chẳng lẽ chỉ có ngươi vất vả, người khác đều bay đến đây hay sao. Nói rõ là hắn không để người khác vào mắt!

Ngươi không để ta vào mắt, thì ta còn cần phải vậy sao? Bên trong rỗng tuếch bên ngoài thoạt nhìn cũng không mấy thông minh, nói nhiều thêm một lời cũng ngại dọa người!

Nhưng phàm là người làm quan, bản lĩnh thế nào khó mà nói, nhưng sự kiêu ngạo thì vẫn có, ánh mắt mọi người nhìn Khương Cảnh Thụy càng thêm nửa điểm thiển cận.

Triệu Tướng quân ngồi hàng đầu, người phía dưới có sắc mặt thế nào, hắn đều thu vào mắt, không khỏi ngầm bực, hận Khương Thái không hiểu chuyện, vốn nên nhìn đoàn người đến đây lúc này, rất có thể là Hoàng đế phái người tổ chức thành đoàn với dụng ý đến càn quét thế lực của Triệu Vương ở biên quan, thật vất vả có thể nhét thêm người vào Triệu đảng, ngươi nói phái ai không phái lại đưa cái tên Khương Cảnh Thụy ngu đần, nóng nảy đến đây làm xáo trộn.

Đây không phải là vẽ vời thêm chuyện thì là gì? Chờ Triệu Vương được việc, Khương Cảnh Thụy lại ngu xuẩn cũng không gây ảnh hưởng gì, ngược lại để hắn làm hỏng việc, vậy thì hay rồi.

Mà lại Khương Cảnh Thụy còn không tự biết mình, cho rằng Trần Phò mã lên tiếng vì hắn, còn có vẻ hơi đắc ý, tự nhiên không tức giận với Bách Nhiễm nữa, trong lòng tự cảm thấy tiểu tử này không đáng là gì, nàng cũng không là gì hết, tạm thời gác lại, lần sau lại tính.

Thật sự là nhân sinh tịch mịch như tuyết, nơi nào cứng nhất thì rơi vào đó.

Vì là tiệc tẩy trần, Triệu Tướng quân không nhắc đến công sự câu nào, ngược lại Bách Nhiễm cũng không sao cả, nàng là Giám quân, lại không phải là quân sư Trung Lang tướng phải lật văn sách hỏi người kia vài ba câu, mà nếu thật để cho nàng lên chiến trường khoa tay múa chân, một kẻ đọc vài ba quyển binh thư gà mờ như nàng, nơi nào so được với người mười lăm năm ở nơi này, đã quen với chiến thuật của Hung Nô như Triệu Tướng quân đây chứ?

Bạn học nhỏ Bách Nhiễm không chút áp lực, nhưng những người khác đã nôn nóng. Nàng nhận được ánh mắt của Trần Phò mã, nghe Triệu Tướng quân thập phần khuynh mộ hỏi về Mẫn Tĩnh Viễn, liền cười nói:

"Mẫn sư phong lưu, là đệ tử nào giám tùy ý buông lời về người chứ?"

Triệu Tướng quân đồng ý sâu sắc, nói với sự khao khát trên mặt:

"Mẫn tiên sinh là danh sĩ thiên hạ, nhiều năm trước vừa gặp, đến nay vẫn không quên."

Nói đến giống như là người hắn nhất kiến chung tình, ái mộ đã lâu vậy. Bách Nhiễm oán thầm trong lòng, đôi mắt đào hoa cười như không cười:

"A cha ta cũng là danh sĩ, nếu Triệu Tướng quân có thể hạ xuống một chút, đứng cùng một chỗ cũng xem là xứng."

Nàng cũng không thấy áp lực khi sắp xếp cho cha mình, nếu cần thì có thể lấy ra, một lần lại một lần càng thêm dễ dàng hơn.

Hai mắt Triệu Tướng quân sáng ngời:

"Hoặc giả có thể thấy được phong thái Tử An ngày xưa?"

"Cũng là A cha ta, tất nhiên ta cho rằng người không thể sánh được." Bách Nhiễm chậm rãi hớp một ngụm rượu, rồi sau đó nói,

"Gia phụ thích sơn thủy, xuất khẩu đều là sơn thủy thiên hạ, Vạn Lý Trường Thành bao la hùng vĩ, đáng tiếc Hung Nô hàng năm xâm phạm biên quan..." Dứt lời nặng nề lắc lắc đầu.

Câu chuyện đã khơi dậy, đám người Trần Phò mã thừa lúc này nói đến tình hình hiện tại thế nào. Triệu Tướng quân yếu không thể đấu lại kẻ địch mạnh, chỉ đành phải bỏ qua danh sĩ hắn yêu thích nhất mà nói đến chuyện đánh giặc.

Bọn họ cũng không trông cậy vào việc Triệu Tướng quân có thể nói hết toàn bộ cho bọn họ, nhưng lúc này biết nhiều hơn chút nào thì tốt hơn chút ấy...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!