Mặc dù Tương Thành không nghĩ rằng có thể cùng Bách Nhiễm nên duyên phu phụ, nhưng cũng không nguyện mơ mơ hồ hồ mà gả cho người khác. Kỳ thực nàng rất ngây thơ, con đường phía trước gập ghềnh, ví như không thể gả cho Bách Nhiễm, thì lại phải thế nào.
Chuyện hôn nhân, từ trước đến nay chính là việc kết thông của hai họ, theo lệnh của cha mẹ, tuy nàng có suy nghĩ của chính mình, nhưng nhất thời lại không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, chỉ theo bản năng muốn giấu đi việc này, cũng nghĩ cách kéo dài chuyện hôn sự của bản thân.
Cố Hoàng hậu thế mà lại thấy nàng nói có lý, chuyện hôn sự của Thái tử quan trọng hơn chuyện của Công chúa, tất nhiên thế gia cũng có mục đích, đáng tiếc hiện thời có thể hứa hôn chỉ có vị trí chính thê của thái tử, còn những thiếp thất linh tinh chỉ có thể chờ thái tử thành nhân mới lại thương nghị sau.
Dạo này, lựa chọn đầu tiên khi gả nữ cưới thê đều là thế gia, thế gia trọng quy củ, biết phép tắc, truyền thừa nghiêm cẩn, thế gia tử và thế gia nữ dưới sự nuôi dưỡng của các thế gia có thâm căn, thì hành động điệu bộ đều quang minh đại lượng, nếu cùng kết thân, chẳng những có lợi cho mình, còn là phúc của con cháu.
Vì nguyên nhân này, thế gia cũng thế không quyến luyến liên hôn với đám quyền quý, phần lớn bọn họ chỉ cùng liên hôn với thế gia có căn cơ trăm năm giống như mình, cùng gắn kết giai thoại.
Thế nhưng Hoàng thất lại là một chuyện khác, tuy Hoàng thất không phải thế gia, nhưng, tổ tiên cũng nhiễm hơi thở bùn đất của đám nhà giàu mới nổi, nhưng bọn hắn là người cầm quyền, thế gia không thích cưới công chúa, nhưng gả nữ nhi cho Thái tử hay làm phi của Vương gia vẫn rất vui lòng.
Cố Hoàng hậu để tâm chuyện chọn nhi tức, nhưng không có nghĩa là không để ý đến chung thân của Tương Thành, nàng là nữ nhi của danh môn Cố thị, dự tính lựa chọn cho Đông cung một nữ nhi cùng gia tộc, cũng không muốn để Tương Thành chịu uất ức, muốn gả Tương Thành vào trong gia tộc của mình.
Giọng nàng ôn hòa:
"Con là trưởng tỷ, nào có đạo lý Đông cung vượt mặt con được chứ. Ta sẽ tự mình sắp xếp cho con." Dừng một chút lại hiền hòa cười nói:
"Nếu con có chọn được ai, cũng có thể nói ra để ta xem xét." Một câu sau này đã thể hiện sự săn sóc chú trọng cực kỳ rồi.
Đã nói đến mức này, Tương Thành đã không thể nói gì nữa, cho dù trong lòng có tính toán khác, cũng chỉ phải vờ ngượng ngùng rút lui.
Vừa ra khỏi cung, gương mặt xấu hổ của Tương Thành lập tức trở nên cứng ngắc, có bách nhiễm phong thái châu ngọc ở đây, những kẻ khác, thật sự là... Thiếu nữ phong kiến cũng biết cái gọi là quân tử thục nữ, sau khi Tương Thành sầu thương, nàng bắt đầu vừa vuốt ve hồ ly, vừa nhìn thẳng vào thực trạng của nàng và Bách Nhiễm, có bao nhiêu phần khả năng.
Tiểu đồng học Bách Nhiễm làm Tương Thành điện hạ ưu thương sau hơn một tháng giục ngựa, rốt cục cũng đến biên quan. Nơi bọn họ đến là huyện Tương Vũ quận Lũng Tây, cũng giống như Long Thành, Tương Vũ bị Hung Nô quấy nhiễu, hai nơi đều là tiền tuyến kháng di.
Bách Nhiễm vừa đến tương vũ đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt, Triệu Tướng quân dẫn binh xếp thành hàng ngoài thành nghênh đón. Song phương gặp mặt nói nói cười cười, không thấy chút nào là không hài hòa.
Triệu Tướng quân lại càng quan tâm Bách Nhiễm nhiều hơn, xem như là hài tử mà chăm sóc, Bách Nhiễm cũng không kháng nghị, cùng sóng vai với Triệu Tướng quân, mỉm cười đi trước mặt mọi người.
Đến quân doanh, Bách Nhiễm tuyên chiếu, chúng tướng quân quỳ nghe chiếu. Theo như chiếu thư viết, có vài biến động lớn về nhân sự, đầu tiên đó là Thế tôn của Lâm Truy Hầu Phụng Xa Đô Úy (Từ lúc Bách Nhiễm sinh ra đã có hư chức, nhưng không nhận nhiệm vụ) Bách Nhiễm làm Giám quân, có trách nhiệm thay mặt Thiên tử đốc thúc giám sát quân đoàn, tiếp theo là Phò mã Trần Thích làm Kiến Uy Trung lang tướng, ngoài ra còn có bảy người có chức vụ và quan hàm, Khương Cảnh Thụy này cũng có một quan hàm không lớn không nhỏ là Tiền Tướng quân, bị cha hắn đưa đến để lấy quân công.
Những quan hàm này vốn đã có người đảm đương, những người đến đây đều là người mới, người cũ được triệu hồi về kinh, trong chiếu thư Hoàng đế vẫn còn không quên nhắm vào một câu, để bọn họ không được trì hoãn, mau chóng trở về kinh.
Triệu Tướng quân quỳ ở đầu hàng, nghe được thì quắc mắt nhìn thẳng đến, ngoại trừ Khương Cảnh Thụy, trong chín người mới đến, Bách Nhiễm và Trần Thích thì không cần phải nói, còn bảy người khác, hai người của Bách thị, con thứ tư của Ninh Viễn Hầu huân quý, ninh Viễn Hầu chưởng quản một nửa Long Sóc quân, được Hoàng đế vô cùng tin cậy, một người là dòng thứ của Tạ thị, một người xuất thân từ thế gia quý thị, còn có một người cháu của Lưu Hầu, Lưu Hầu cưới bào muội của tiên đế Vũ Dương Đại trưởng công chúa, bản thân cũng không có gì đáng chú ý, nhưng trưởng tử Mông Quát, lấy Phiêu Kỵ Tướng quân cai quản Ngự Lâm quân chỉ trung với Hoàng đế, lần này đến đây chính là Mông Quát con của Mông Lâm.
Quý thị và Tạ thị hai đời thông gia, gia chủ Tạ thị tạ hồi là người được tín nhiệm lâu đời bí mật bảo vệ hoàng phái. Bách thị, mặc dù chưa rõ lập trường, lại không dễ gì mượn sức được.
Trong bảy người này, cũng không có ai hướng về Triệu Vương! Triệu Tướng quân họ Triệu, chức quan là võ tướng, cũng giống Long Thành Tướng quân, chưởng quản việc quân, là kiểu người thuộc hàng đầu lĩnh, hắn ở Lũng Tây chừng mười lăm năm, sớm đã vận hành nơi này vững chắc như thiết, năm rồi có người đến, mặc dù không thể trở lại kinh thành, cũng phải nâng cao quyền lực.
Tạ Minh đến đây lại chính là như thế, mấy năm nỗ lực mới có được ngày hôm nay, có được cục diện lời nói có trọng lực.
Nhưng lần trở lại này lại không giống, một mạch điều đến mười người thì không nói, nhiều người trong đó lại có năng lực, chiếm vị trị không mấy cao nhưng lại quan trọng.
Khó giải quyết rồi đây!
Trong lòng Triệu Tướng quân thầm than xúi quẩy, không khỏi nghĩ trong kinh hẳn là đã xảy ra chuyện gì, thế nào mà trước đó lại không lọt ra được tiếng gió nào, không biết Triệu vương điện hạ đã biết chưa, phải nhanh chóng truyền tin nói rõ mới được.
Bách Nhiễm tuyên chiếu dụ một cách nhịp nhàng, chúng tướng tạ ơn đứng dậy, trên mặt đều mang thần sắc khác nhau, đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Tướng quân vẫn có thể diễn trò, một thân chính khí tiếp nhận chiếu thư:
"Thần tạ thánh ân, tất không để Bệ hạ thất vọng."
Bách Nhiễm còn chưa cao đến cằm Triệu Tướng quân, lúc này lại giống như lão nhân lọc lõi chốn quan trường, giống như một lão giả, há miệng là lời lẽ của quan lại:
"Tất nhiên Bệ hạ tin tưởng tướng quân, tướng quân phòng thủ biên quan mười lăm năm, đẩy lui vô số quân địch, thủ hộ an nguy của bách tính một phương, công lao khổ lao, trong lòng bệ hạ đều biết."
Làm quan ở đây mười lăm năm, còn thay dân chúng đánh lui Hung Nô vô số lần, khi vừa mới vào thành lại chẳng thấy dân chúng có bao nhiêu phần yêu quý hắn, ngược lại còn có phần né tránh, có thể thấy được nhất định hắn ta thường có hành vi ngang ngược bóc lột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!