Chương 21: (Vô Đề)

Phòng của Bách Nhiễm đều theo phong cách thấp nhỏ, đồ dùng trong phòng cũng toàn là đồ thấp, rất có phong thái cổ xưa.

Lúc này nàng mang guốc gỗ, mặc một kiện đại bào màu xanh nhạt, cổ tay treo cao* (*tư thế khi cầm bút lông viết thư pháp)Mẫn Tĩnh Viễn thiện lối viết Thảo, viết nhanh như rồng bay phượng múa, phóng túng không gò bó, Lâm Truy Hầu thiện viết Khải, bút lực mạnh, khí phách nội liễm.

Đương thời Bách Nhiễm đi theo hai vị này luyện thư pháp, nhưng lại bất đồng với hai người, bút pháp của nàng theo lối Hành thư, tiêu sái nhưng không mất đi tự liễm, có một phong cách, ý vị riêng.(Chữ Thảo: với lối viết nhanh và chỉ cần 1 đường nét nên khó đọc.

Chữ Hành: bắt nguồn từ chữ Thảo nhưng cách viết rõ ràng, quy cũ dễ nhìn dễ đọc hơn và gần với chữ Khải. Chữ Khải được xem là kiểu tiêu chuẩn, lối viết ngay ngắn, rõ ràng, dễ đọc dễ nhìn)Thư pháp chú trọng vào lực của cổ tay, đến cùng thì nàng không thể theo kịp sức lực của nam nhân được, nhưng kiếp trước ngẫu nhiên nghe nói phương pháp nâng cao cổ tay trên không khi viết chữ, sẽ gia tăng sức lực cho cổ tay, sau khi ngày ngày siêng năng tập luyện, khi viết vào giấy trên án thư, có thể tự do điều khiển, viết trôi chảy hơn, múa bút như bay, không hề có cảm giác nặng nề.

Ban đầu Bách Nhiễm chỉ muốn thử xem thế nào, thế nhưng sau một tháng đã phát huy tác dụng, dưới sự kiên trì tháng này qua tháng nọ, năm này đến năm kia, sáng sớm mỗi ngày, đều luyện nâng cổ tay viết chữ nửa canh giờ, mà sau đó cũng dần dần điều khiển cổ tay một cách tự nhiên hơn, từ nửa canh giờ viết 300 chữ xiêu vẹo, đến nay đã gần được 500 chữ ngay ngắn, cho đến bây giờ người khác nhìn vào chữ của nàng, sẽ không cho rằng, đây là bút lực của một thiếu niên mười hai tuổi.

Siêng năng sẽ thành tinh thông, chơi đùa sẽ gây sao nhãng, thiên đạo thù* cần, thật đúng là lời lẽ chí lý. Bách Nhiễm cũng không sợ khổ, nàng cũng không cảm thấy gì khi mỗi ngày ngủ ít hơn nửa canh giờ, người khác xem sự nỗ lực này là khổ, nàng chỉ quan tâm những thứ nàng đã bỏ ra, đến cùng có  nhận lại được thứ tương ứng hay không.

Ngay từ ban đầu sau khi đến thế giới này thứ nàng muốn rất đơn giản, đó là có thể sống sót, đến sau khi phát giác thân phận của bản thân đã mang đến ưu thế và yếu thế, đã chuyển thành phải bảo vệ bản thân thật tốt, sau khi có thể nắm chắc được tất cả, còn phải hồi báo cho những người đã giúp đỡ nàng.(*Chữ Thù này nghĩa là đền đáp)Bách Nhiễm có quan niệm gia tộc hơn cha của nàng.

Nàng biết cho đến bây giờ quyền lợi và nghĩa vụ luôn đi chung với nhau không rời, cũng như thế, quyền lực và tự do cũng buộc chặt với nhau.

Vì tự do mà buông bỏ quyền lực đối với nàng mà nói chỉ là vì không có bản lĩnh nắm quyền lực trong tay, hoặc là kẻ đó thực sự đem dục niệm hóa vào hư không, vạn vật vạn việc đều không có gì khác biệt.

Để làm được điều phía sau thì rất khó, đến nổi Mẫn thị có tiếng thích sơn thủy, là danh sĩ nổi danh, nhưng nếu trong triều không nắm giữ một hai chức vụ quan trọng, thì làm gi còn có mẫn thị trên đời này.

Bách Nhiễm hạ nét bút cuối cùng, xong rồi đặt bút xuống, lui về sau hai bước nhìn đánh giá, rồi mỉm cười, cho người vào thu dọn, rồi rời khỏi phòng. Ngoài phòng có Trường sử đang đợi.

Bách Nhiễm cũng có chút bất ngờ, sáng tinh mơ, sao lại đến đây, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra điều gì, mang guốc gỗ tiến thẳng vào thư phòng. Trường sử cũng không hàm hồ, bước theo vào, rồi bẩm báo:

"Đại lang, đã tìm được người nhà của vị nội quan kia, đã giao lại để chăm sóc rồi."

Trong đầu Bách Nhiễm run lên, rồi nói:

"Tìm cách cho hắn biết, sau đó không cần quan tâm đến nữa."Vị nội quan được nhắc đến, chính là Trường  n.

Lúc trước Bách Nhiễm thấy hắn chỉ điểm cho nàng cũng không phải là lai lịch của các cung, công dụng của chúng, ai đang ở bên trong, mà là nói cho nàng công dụng của các phủ nha trung tâm, nàng liền đoán, người này có lẽ là gia quyến của quan gia bị sung nô.

Ở nơi này thái giám có địa vị vô cùng đê hèn, cũng không có bao nhiêu triều thần kết giao với thái giám, có lẽ là vì thấp kém, xấu hổ mà ngại qua lại. Chỉ là, nghề nào cũng sẽ có Trạng Nguyên, thái giám biết sống cũng có thể sống thành Cửu Thiên tuế, cũng có thể bãi bỏ Hoàng đế và lập nên một người khác.

Bách Nhiễm cũng không ngại động chút tay chân đặt một cái đinh nhỏ bên cạnh Hoàng đế, để thỉnh thoảng tiết lộ ra một chút tin tức. Quan gia nhập cung làm thái giám bất đồng với kẻ lâm đường cùng bị bán vào cung làm thái giám từ nhỏ, kẻ trước thì càng coi trọng chuyện truyền thừa gia tộc hơn.

Trước mắt nàng tìm được gia quyến của Trường  n, cũng đưa đến cho hắn, với người lo lắng nối nghiệp cho gia tộc như Trường  n mà nói, là một đại ân tình, hắn nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải cắn răng mà nhận.

Bách Nhiễm khẽ nhếch môi cười gian, Trường sử ngồi đối diện nàng nhìn thấy mà run cả người, bất giác cất lời khuyên:

"Đại lang, cười như vậy không tốt."Làm xong chuyện này đã là tháng năm rồi.

Năm nay mưa ít, các nơi đã có dấu hiệu hạn hán, vốn hạn một năm cũng không phải đại sự gì, các châu quận đều có kho dự trữ, đến khi đó cần cứu trợ cho dân chúng.

Nếu hỏng thì phải hủy trước hai năm dù cho không hạn không lụt, nhưng mùa màng cũng không tốt, sau khi triều đình giảm thuế, dân chúng cũng không được như trước, quốc khố cũng không sung túc, năm nay lại hạn, khó đảm bảo không xảy ra chuyện.

Trong phủ nha, Lâm Truy Hầu cùng các quan viên dưới trướng tạm định ra vài đối sách, sau khi trở lại Hầu phủ, còn có thủ hạ phe phái bên mình cầu kiến. Lâm Truy Hầu vừa ứng đối với người, vừa sai người gọi Đại lang đến.

Chuyện nghị luận lúc này chính là đến nạn hạn hán đang sắp đến, chỉ là, không biết triệu vương sẽ thừa dịp hạn hán sắp đến này mà làm ra chuyện gì đây.

Bách Nghĩa Xã ngập ngừng rồi thôi, cuối cùng thì nói:

"Đông cung ở hướng đông, Thanh Long phương Đông chủ mộc, tiền triều đã có câu"Đông cung có đức, cây cối sinh sôi.

"Nếu như Triệu Vương truyền những lời này đi khắp các châu quận…."

Chưa hẳn dân chúng đã để ý Đông cung là ai, nhưng tất nhiên bọn họ sẽ để ý đến việc có được cơm ăn hay không, lại có vài kẻ ngốc muốn đứng lên khởi nghĩa, không nhân cơ hội này mà náo loạn một phen thì mới lạ. Có người đồng ý với hắn, cũng có người không đồng ý.

Lý Tuy nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!