"Những hài tử ngoan đều bị cha mình lừa"
Tương Thành đến đây, là để hỗ trợ cho Tiểu Hoàng cô của nàng, An Dương Trưởng công chúa. Trưởng công chúa An Dương gả thấp đến Trần thị, làm thê của Trần Thích, nhị ca của Trần Tiễn Chi.
Ngày thường nàng và Phò mã ở phủ Trưởng công chúa, mặc dù không sống chung, nhưng vẫn là chí thân với bên này, nên lễ mừng thọ của Trịnh Quốc Phu nhân, không chỉ một mình nàng ấy đến, còn muốn thỉnh người bên nhà mẹ đến cùng nàng để tăng thể diện.
Tưởng Thành ngày một lớn, cũng không thể dưỡng mãi trong thâm cung, cũng phải làm quen với các nữ quyến nhà trọng thần, nhóm nữ nhi và các trưởng Công chúa và cả Quận chúa của các Phiên Vương đang ở kinh thành nữa, vì thế dưới việc song phương đều có nhu cầu, nàng bớt chút thời gian cùng hai vị Trưởng công chúa khác đến Trần gia.
Sở dĩ nói bớt chút thời gian, cũng không phải Tương Thành bề bộn nhiều công khóa, mà là Hoàng đế nhiễm chút bệnh nhẹ, là nữ nhi nàng muốn chăm sóc cho hắn.
Vì thế nàng đến khá trễ, An Dương Trưởng công chúa không thể dứt người ra được, nên để nữ quan bên người đến nghênh tiếp nàng, vốn Trịnh Quốc Phu nhân cũng muốn ra nghênh đón, nên ngăn An Dương Trưởng công chúa lại, nàng biết, nhà a tẩu nàng gần đây làm việc luôn khiêm nhường, vì lấy hảo cảm của Hoàng thất, của Đông cung, Tương Thành lại là dòng chính nữ của Hoàng đế, nên nhún nhường với người tất sẽ có lợi.
Tương Thành am hiểu sâu sắc đạo lý này, cho nên vẫn chưa có gì bất mãn.
Nàng đi theo nữ quan vào, đi ngang qua hồ nước này, từ xa đã nghe được tiếng đối biện của Khương Thái và Bách Nhiễm, lập tức dừng chân lắng nghe. Hiện tại đã nghe xong, nàng cười một cái, cũng rời khỏi đó đi làm chính sự.
Trịnh Quốc Phu nhân Mẫn thị và Mẫn Tĩnh Viễn không phải là quan hệ thân thích xa xôi gì, là bậc cô của Mẫn Tĩnh Viễn. Thế gia có thâm căn cố đế, lại là nhóm huân quý không hoạt động riêng lẻ, luôn trộn lẫn quan hệ thông gia với nhau, nên quan hệ thân thích trong này càng thêm phức tạp.
Tương Thành đến tiền đường, Trịnh Quốc Phu nhân và An Dương Trưởng công chúa đi ra, cùng hành lễ theo cấp bậc cho nhau, Trịnh Quốc Phu nhân hành lễ quân thần, Tương Thành hành lễ vãn bối:
"Hôm nay đến chúc thọ Phu nhân, vì ta mà làm phiền đến Phu nhân, là lỗi của ta."
Lời nói nhỏ nhẹ, lại khiêm tốn vạn phần. Cũng không cố ý khoe khoang thân phận, lại làm tốt việc chiêu hiền đãi sĩ theo truyền thống của Hoàng thất.
An Dương Trưởng công chúa thầm khen trong lòng, a tẩu dạy con thật tốt. Nàng tiếp đón song phương:
"Bên ngoài lạnh, đừng đứng đây, vào trong nói chuyện". Lại cùng Tương Thành mỗi người một bên đỡ Trịnh Quốc Phu nhân đi vào.
Đến trung đường, Tương Thành đã có thể trò chuyện cùng với mọi người, về những chuyện lưu hành trong kinh, chuyện nhóm quý nữ lại đang mê mẫn cái gì, nàng đều biết đến.
Ngôn hành tiến lui thỏa đáng, lại có tiểu cô cô của nàng ở một bên chiếu khán, cũng giúp cho lần đầu xuất trướng trước nhóm quý phu nhân, quý nữ của nàng đạt được thanh danh tốt.
Đây là một hài tử hiểu chuyện.
Tạ thị cũng ngồi ở trung tâm, ở ngoài quan sát từng hành vi của Tương Thành, rồi cho ra kết luận như vậy. Đáng tiếc lại có người cha đôi khi hay phạm ngu xuẩn, bằng không hôm nay nhi nữ đã thoải mái biết bao?
Nàng lại nghĩ đến cái tên vào núi làm dã nhân, à không, làm phu tử, Bách Nguyên, có được cảm nhận sâu sắc rằng, đầu năm nay hài tử ngoan đều bị cha mình lừa gạt.
Uống trà tán gẫu, đến thời gian, sẽ có hiếu tử hiền tôn đến chúc thọ. Trần thị nhiều tôn tử, chia theo bối phận cao thấp xếp thành một hàng mừng thọ lão nhân gia, nhìn mà khiến người ta ấm lòng, không khí cũng vui vẻ hòa thuận.
Bởi vì tiểu tử Trần Tiễn Chi này đã đứng trước mặt mọi người nói Bách Nhiễm và hắn tuy hai mà một, làm cho Trịnh Quốc Phu nhân vẫn luôn nhớ mãi, nên bắt Bách Nhiễm cũng xếp vào hàng ngũ tôn tử, để chúc thọ cho mình.
Chúc thọ xong là đến tiệc rượu.
Rượu qua một nửa, mọi người cũng đã nhiễm chút men say, lời nói cũng phóng túng hơn. Bách Nhiễm thấy vậy thì rời khỏi bàn tiệc để tỉnh rượu, đi đến con đường nhỏ thông gió, lại gặp được Tương Thành kết thúc tiệc từ sớm.
Hai người cũng xem như quen biết đã lâu, Bách Nhiễm cúi người hành lễ: Điện hạ.
Tương Thành nhớ đến mồm miệng nhanh nhảu của nàng khi ở trong đình, nên lời nói cũng hàm chứa ý cười:
"Đều là khách nhân, ngươi khách khí với ta làm gì?"
Tuyết đầu mùa vẫn chưa tan, ánh lên trong đêm đen, có thể thấy được một mảnh mờ mịt, dưới mái hiên ngọn đèn nhỏ đung đưa tỏa ra ánh sáng vàng, tỏa ra chút hơi ấm mỏng manh. Hai người đều khoác áo choàng Bạch Hồ viền nhỏ, nên cũng không thấy lạnh.
Tại đây, nơi bóng đêm tĩnh lặng cách xa tiếng ồn ào náo nhiệt, tình cờ gặp nhau, cũng không có bao nhiêu phòng bị.
Các nàng đã chạm mặt nhau nhiều lần, miễn cưỡng cũng xem như người quen. Bách Nhiễm nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, nha đầu kia là một hài tử hung tợn, bây giờ, đứng dưới ánh trăng của đêm đông thanh lãnh, thân hình nàng ấy đã bắt đầu ẩn hiện hình dáng thiếu nữ.
Bách Nhiễm không khỏi cảm khái thời gian trôi thật nhanh, trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ kỳ dị quái gỡ rằng vị điện hạ này là ta nhìn nàng lớn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!