Chương 2: (Vô Đề)

"Tổ phụ đã nắm giữ quyền hành, liệu ngày sau nàng có thể ỷ thế hoành hành?"

Mấy ngày tiếp theo, từ trong những cuộc nói chuyện đơn lẻ Dịch Xán đã biết được rất nhiều chuyện, ít nhiều trong đó là nhờ phụ nhân hôm trước đã ôm nàng đến gặp mẫu thân, thường gọi là Cẩm Nương và người tỳ nữ, tên là A Như vẫn thường lo âu, tức giận mà nhắc đến

"Nữ nhi Tạ gia gả đến làm người Bách thị, vốn là duyên trời tác hợp, không ngờ Thế tử lại không chút tôn trọng như vậy, khi dễ người đến mức thế này!"

Mà mẹ nàng, đến nửa chữ cũng không nói gì đến Thế tử, bất luận là oán, là hận, là nỗi căm giận trong lòng, vẫn chưa bộc lộ ra nửa điểm nào, chỉ có chờ đợi, chỉ cần điểm ấy thì có thể nhìn ra được, đó là một nữ tử đầy quyết đoán và tự tôn.

So với một nữ tử mềm yếu, chỉ biết khóc thút tha thút thít làm người đau lòng, thì Dịch Xán vẫn thích một người mẹ thế này hơn.

Từ những lời lải nhải của Cẩm Nương và A Như, Dịch Xán biết được - -

Lâm Truy Hầu Bách thị quyền cao chức trọng nhất hiện nay luôn là điều cấm kị khi nhắc đến, đó là tổ phụ của nàng. Lang gia Bách thị, sừng sững trăm năm, được thế nhân ca ngợi.

Tổ tiên đời thứ nhất của Bách thị là người hiền tài của tiền triều, bên dưới được chia làm ba chi, đã có bốn trăm năm gia sử, còn lâu đời hơn cả Vương triều đã thành lập hơn trăm năm.

Càng khó có được hơn chính là, trãi qua hơn bốn trăm năm, Bách thị vẫn không có nửa điểm suy tàn, dưới thời của Lâm Truy Hầu càng thêm phồn vinh khí thế hơn.

Mẹ nàng là nữ nhi Tạ gia Lộc Ấp, mặc dù Tạ thị không hiển hách bằng Bách thị, nhưng cũng là một đệ nhất thế gia, không thể khinh thường, khi hai nhà kết thông gia, người đương thời liền có câu 'Bách Tạ cùng chung thiên hạ', có thể thấy được địa vị của hai nhà trong lòng thế nhân cao đến đâu.

Nhìn phục sức (quần áo và trang sức) của những người này, vạt áo chỗ thẳng chỗ gấp, Tạ thị trông xa hoa và cầu kỳ hơn, tay áo rộng hơn, bình dị mà sang giàu, mặc dù nàng đang nửa nằm trên giường, Dịch Xán cũng có thể tưởng tượng ra được phong cách thướt tha tiêu sái mỹ lệ trong chiếc váy dài của nàng ấy.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì, đây hẳn là hình tượng nhân vật phu nhân điển hình của cuối thời Hán đầu thời Đường, đương nhiên việc mất quyền lực lại là chuyện khác.

Thì ra nàng không phải tầng lớp nhân dân chịu đàn áp áp bức, mà là giai cấp thống trị. Tổ phụ đã là người nắm giữ quyền lực, ngày sau nàng có thể ỷ thế hoành hành? Nhất thời Dịch Xán cảm thấy tiền đồ chói lọi, nhân sinh đã được đảm bảo.

Đừng nói xã hội hiện đại chênh lệch giàu nghèo lớn, sự chênh lệch giàu nghèo ở cổ đại mới thật sự là một trời một vực, gia đình thương nhân tầm thường đơn giản thì không cùng đẳng cấp với gia đình Vương Hầu quý tộc, ở cổ đại, những lời như tiền tài đều không phải vạn năng mới được thể hiện nguyên vẹn nhất, rất nhiều cống phẩm được tiến cống mặc dù gia đình thương nhân có nhiều tiền tài, cũng không thể được quyền sản xuất sử dụng, nếu dùng, bị tra ra, sẽ phải diệt tộc chém đầu.

Huyện lệnh phá gia, thứ sử diệt gia*, xã hội phong kiến, thứ quan trọng nhất không phải là tiền, mà là quyền. Có quyền, thì tiền tất sẽ tự đến.

(*,: Một câu tục ngữ, miêu tả quyền lực của Chính quyền và các quan chức sở tại, là điều khiến người ta phải nản lòng)

Tình thế trước mắt là một viễn cảnh cực tốt, Dịch Xán vui mừng khấp khởi, chỉ chờ an an nhàn nhàn mà qua hết đời này, nếu may mắn có lẽ còn có thể xuyên về lại. Nhưng mà, trên đời này không có chuyện hoàn mỹ đến thế, hiện đại cũng vậy, mà cổ đại cũng thế.

Cha nàng là nhi tử độc nhất của Lâm Truy Hầu, thuở nhỏ thông minh, sớm đã có tuệ danh, công tử Hầu môn, văn thái phong lưu, tài hoa hơn người, nhưng là người đoan chính, là quân tử mà người đương thời thường nói.

Đích nữ nhà quyền quý và công tử thế gia, theo lời phụ mẫu có thể nói là môn đăng hộ đối, chính là lương phối. Khi còn tân hôn, hai người chung sống cũng xem là tốt, tuy rằng không đến mức nồng tình mật ý, nhưng gia hộ quý tộc, đặt nặng ở sự tao nhã, sự tín nhiệm, mà cha nàng như vậy, đó là hiền tế khó có được, Tạ gia cũng rất vừa lòng với hắn.

Nhưng lại không biết thế nào, ngày mẹ nàng vừa hạ sinh nàng ra, bỗng cha nàng đột nhiên nổi cơn, hài tử vừa sinh ra, chỉ lạnh mặt nhìn lướt qua rồi lập tức bắt giữ hạ nhân toan đi báo tin vui, cũng sai người niêm phong viện của mẹ nàng, hạ nhân đều bị đưa ra ngoài canh giữ, chỉ để lại nha hoàn hồi môn là A Như và Cẩm Nương ở lại hầu hạ.

Tin tức quá ít, Dịch Xán không phân tích được vì sao cha nàng lại động kinh như vậy, đến Tạ thị cũng nghĩ không thông, một trượng phu tốt đẹp sao bỗng nhiên trở nên khác thường.

Bên ngoài cửa viện có vệ binh của Hầu phủ canh giữ, ra không được vào không xong, Cẩm Nương và A Như gấp đến độ ngày ngày đều thở dài, chỉ có Tạ thị là đặc biệt nhàn hạ, mỗi ngày đều cho người ôm nữ nhi đến, đứa trẻ mới sinh lớn rất nhanh, nhìn dung nhan nữ nhi non nớt đáng yêu ngày một nảy nở, trong lòng cũng có một phần chỗ dựa và an ủi.

"A a, cười một cái nào."

Những đầu ngón tay nhẹ nhàng tinh tế gõ nhẹ vào chóp mũi của hài tử. Giọng nói của nàng rất dịu dàng, như gió xuân tháng ba lướt qua tai, nhu hòa nhẹ nhàng khoan khoái.

Dịch Xán biết người mẫu thân này của nàng cũng không dễ dàng gì, cũng muốn để nàng ấy vui vẻ một chút, nên cố gắng nhếch cái miệng không răng này lên, giương lên một nụ cười xán lạn.

Cẩm Nương cười nói:

"Hài tử nhà khác không cười tươi được vậy đâu."

Tạ thị cũng rất vui mừng, chỉ là khiêm tốn hơn:

"Hài tử nhà mình nhìn vẫn là tốt hơn một chút."

Hài tử cười đến rạng rỡ vốn là chuyện rất tốt, nhưng Cẩm Nương không có được sự bình tĩnh được trau dồi như Tạ thị, nghĩ đến tình cảnh gian nan trước mắt, không khỏi lại dâng sầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!