Chương 19: (Vô Đề)

"Bách Nhiễm không cẩn thận chọc Khương Thái tức giận đến đỏ bừng cả mặt, xấu hổ, giận dữ muốn chết"

Tuy rằng không nắm binh quyền trong tay, nhưng vẫn có thể gián tiếp khống chế một phần quân đội, Bách Nhiễm cũng thoáng an tâm hơn một chút. Không cần phải nuôi binh nữa, nuôi binh rất tốn kém, hao tài tốn của.

Trọng điểm bây giờ là làm thế nào có thể sai sử được những Tướng quân mà A ông đã che giấu. Bách Nhiễm hiểu rõ đạo lý đi ngược dòng nước là gì, không tiến ắt sẽ lùi, cũng hiểu rất rõ nên làm gì khi đang ở vị trí này.

Chỉ là, để một Tướng quân từng đổ máu nơi sa trường nghe theo lời chỉ huy của một tiểu hài tử không một chiến tích thực sự nào như nàng, trước mắt dường như là không thể nào, tạm thời chỉ đành gác sang một bên.

Nói thế nào thì dù cho những người khác có ra sao, thì Chấp Kim Ngô Bách Nghĩa Phụ cũng phải nghe theo nàng mấy câu, Kim Ngô Vệ tương đương với đội vệ binh kinh thành, tạm thời ở địa giới kinh thành này, Bách Nhiễm cũng có thể thư thái một chút.

Sau khi dùng cơm chiều, Bách Nhiễm chậm rãi thong thả đến chỗ Lâm Truy Hầu, trình bày ý tưởng của nàng và Tạ thị, Lâm Truy Hầu có hơi lo lắng, nhưng cũng đồng ý:

"Nói cho A nương con biết đi." Lão cũng đã có tính toán cho chuyện này, nhưng Bách Nhiễm đã tự đề xuất, lão cũng không thể bác bỏ được.

Có thể tự xử lý chuyện của bản thân là tốt, sau này có gặp rắc rối, cũng có bản lĩnh tự mình thu dọn được.

Bách Nhiễm cũng không biết Lâm Truy Hầu suy nghĩ thế nào, thấy lão đã đồng ý, mới cười nói:

"Là do tôn nhi và A nương cùng nhau thương lượng."

Ban đầu nàng không nói đây là kết quả do nàng và Tạ thị cũng nhau bàn bạc, là muốn lưu lại một con đường, nếu A ông không đồng ý, cũng miễn cho A nương xấu hổ khi nghe kết quả.

Lâm Truy Hầu liếc nhìn nàng một cái, nghĩ cũng thật chu toàn nhỉ. Vươn tay lấy một bản tấu chương trên thư án đưa cho nàng luyện tập:

"Sáng mai nộp lên đây, còn phải trình lên cho bệ hạ ngự lãm."

Bách Nhiễm đưa hai tay tiếp nhận, rồi lui xuống.

Sáng sớm hôm sau, sau khi nộp lại bản tấu chương đã ghi những ý kiến và suy nghĩ của mình lên cho hoàng đế, Bách Nhiễm lên ngựa, dẫn theo nhóm hạ nhân, đến chỗ Mẫn lão nhân học tập như thường lệ.

Mẫn lão nhân cảm thấy cả thanh xuân của bản thân đều đặt ở chỗ Bách Nhiễm, sang năm muốn rời kinh đi ngao du:

"Ngươi đã bắt đầu làm vài việc vặt, chậm nhất là đến 12, A ông của ngươi sẽ để ngươi tự lập con đường riêng của mình, ngươi nên chuẩn bị cho thật tốt mới phải. Mặt khác, đã mấy năm trôi qua, ngươi cũng đã học được ra hình ra dạng, đã đủ đầy rồi".

Mặc cho lão tận tình khuyên nhủ, Bách Nhiễm vẫn tỏ vẻ không thể rời, cúi người cung kính mà nói:

"Học trò đạt được chút công thành, phải nên phụng dưỡng Tiên sinh". Đừng đi đâu hết, hãy ở lai kinh thành đi.

Mẫn lão nhân là một lộ sĩ, khi ra ngoài còn không thích dẫn theo vãn bối hay đệ tử, đang trong thời cuộc rối ren, chẳng may lạc đường, bị tên Phiên Vương bụng dạ khó lường nào đó dụ dỗ đi thì làm thế nào đây?

Mẫn lão nhân vỗ lên án thư:

"Sao dám không tuân theo sư mệnh!"

"Học trò nói lời thật lòng, mong Tiên sinh sẽ chấp thuận".

Mẫn lão nhân nghiêng người ngồi trên trường kỷ, tỏ vẻ không thích nghe, ngươi mau sửa lời lại đi. Bách Nhiễm vờ như không hiểu, cung kính chấp tay rồi lui ra, đến cửa còn căn dặn gia lệnh của Mẫn lão nhân:

"Có vẻ Tiên sinh đã mệt, đang muốn chợp mắt một chút, lão ông đừng quấy nhiễu Tiên sinh".

Gia lệnh vui vẻ nói: Đại lang có tâm rồi.

Mẫn lão nhân ngủ bên trong: Tiểu tử này thật đáng ghét!

Qua chừng hơn tháng, là đại thọ tám mươi của Thái phu nhân Trần thị, tổ mẫu của Trần Tiễn Chi, Trịnh Quốc phu nhân. Tất nhiên Bách thị cũng được mời. Với thân phận của Thái phu nhân và thực quyền của Trần thị trước mắt, có không ít người đến dự, Lâm Truy Hầu, Tạ thị và Bách Nhiễm đều đến.

Đến Trần phủ, Bách Nhiễm đi theo Lâm Truy Hầu, Tạ thị thì vào hậu viện trò chuyện cùng nhóm quý phu nhân.

Chậu than trong phòng đang rực cháy, vô cùng ấm áp, các phu nhân đều cời áo choàng cũng ngồi xuống nói những chuyện mới mẻ gần đây ở kinh thành, nhà ai lại có thêm người, nhà nào cùng nghị thân với nhà nào. Thiên tính của nữ nhân là thích buôn chuyện, dù đến đâu cũng không thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!