Chương 1: (Vô Đề)

"Ngay từ đầu việc xuyên đến cổ đại đã không phải là chuyện đáng lạc quan!"

Đột nhiên gặp phải chuyện xuyên không này, ai trên đời cũng sẽ bị kinh sợ.

Sau khi Dịch Xán kinh sợ xong, lại thập phần khó khăn mà quay đầu lại, muốn nhìn xem trước mắt đang là nơi nào. Có lẽ hôn mê đã lâu, lại bị lớp lớp quần áo chăn gấm thật dày bao phủ, toàn thân Dịch Xán mềm nhũn như con chi chi, một chút sức lực cũng không còn, đến chuyển động cổ cũng rất khó khăn.

Nàng gian nan xoay đầu lại, mở căng mắt quan sát nội thất trong phòng. Chỉ thấy xung quanh rộng rãi, những cái như giường, bàn, ghế chế tác tinh xảo được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, dường như rất được chú trọng, cách đó không xa có một cái lư hương Bác Sơn, từng làn khói đang lượn lờ tỏa lên trên, nàng ngửi được hương thơm nhàn nhạt, thoải mái dễ chịu, cũng không khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng nào, xem ra hương liệu này là hàng thượng phẩm.

*Lư Bác Sơn

Dịch Xán âm thầm cho ra kết luận, đây là một hộ giàu có và sung túc. Có thể thành người giàu có còn tốt hơn xuyên thành nghèo khó, nàng uể oải mà tự an ủi mình. Nhưng những lời này cũng không có ý nghĩa gì, nghe qua càng không có sức thuyết phục nào.

Ở đây không biết cụ thể đang là triều đại gì, cho dù là người giàu có cũng không có gì đáng mừng. Bản thân bị xuyên không đã là một chuyện rất không thể tin nổi rồi -

- Chưa nói đến việc lạ nước lạ cái, còn có nền văn minh và khoa học kỹ thuật bị lạc hậu bao nhiêu năm, lại còn lễ giáo khắc nghiệt, phân biệt giai cấp, người dân là đối tượng chịu nhiều áp bức chèn ép nhất.

Ngay từ đầu việc xuyên đến thời cổ đại đã là chuyện không có gì lạc quan! Cho nên Dịch Xán nhìn khắp nơi được trang hoàng tinh xảo, vẫn ũ rũ tiêu cực như cũ.

Thế nhưng, không đợi nàng nhìn hết ngõ ngách, biểu đạt một chút sự khinh bỉ và bất lực trước việc xuyên không cẩu huyết này, thì việc đáng sợ hơn đã xảy ra!

Cánh cửa đang khép được nhẹ nhàng đẩy ra, một phụ nhân với tà áo thẳng thướm và gương mặt tròn bước vào, nói là phụ nhân kỳ thực cũng chỉ tầm 20 tuổi, gương mặt đầy sầu khổ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, vừa vào cửa đã nhìn về phía Dịch Xán với đôi mắt nhu hòa, ánh mắt hai người đối diện nhau, chỉ thấy chân mày phụ nhân này giãn ra, lộ ra nét vui mừng dịu dàng:

"Tiểu thư tỉnh rồi? Vừa hay phu nhân muốn gặp người."

Dịch Xán hé môi, muốn nói chuyện, nhưng đã bị phụ nhân kia bước đến ôm lên...

Thế mà nàng lại bị ôm lên!...

Cả người Dịch Xán như bị chấn động, dùng từ kinh sợ cũng không thể biểu đạt được tâm tình tuyệt vọng đến cực hạn này rồi.

Dĩ nhiên nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh được quấn cho tã lót, vừa chỉ mới chấp nhận được chút hiện thực, chỉ vừa dấy lên chút hi vọng với tương lai thì trong nháy mắt đã bị tạt cho một gáo nước lạnh lên đầu.

Giống như một người bị ném vào trong sa mạc, liếc mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy bốn phía đều là một vùng cát vàng vô biên vô hạn, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trong tay có một bình nước, lúc này dù cho có bất lực đến đâu, nàng cũng chỉ có thể tự an ủi rằng, dù sao cũng đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn này, may mắn trong bình còn nước, phải uống thật tiết kiệm, khẽ cắn môi, cố gắng mà liều mạng, luôn có hi vọng sẽ thoát ra được.

Khi việc trấn an tâm lý gần như đã hoàn thành, thì nàng lại bị vấp ngã, bình nước rơi xuống đất, nước bên trong cũng bị chảy hết ra rồi! Còn có thể thoát ra được sao! Chấp nhận số mệnh chờ chết đi thôi!

Trạng thái bây giờ của Dịch Xán chính là ấm ức gần như là chấp nhận chờ chết. Một đứa trẻ sơ sinh còn không thể nói được lời nào thì có thể làm được gì chứ? Tỷ lệ sống sót ở cổ đại thấp như vậy, thì thậm chí nàng còn khó bảo vệ bản thân hơn.

Phụ nhân rất tỉ mỉ mà chỉnh trang lại tã lót, quấn chặt Dịch Xán hơn một chút, lại lấy một góc tã lót che lên, ngăn lại ánh sáng bên ngoài, để tránh làm thương tổn đến đôi mắt non nớt của Dịch Xán. Động tác của nàng ấy rất nhẹ nhàng, mặt mày thập phần hòa khí, ôm lấy Dịch Xán rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Xán hoàn toàn bị che phủ, không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, nhưng nàng vẫn cảm nhận được chút ít, phụ nhân ôm nàng ra khỏi phòng rồi sau đó rẽ trái, không bao lâu đã đến nơi, trên đường đi không nghe thấy tiếng nói của người khác, cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi lại, có vẻ yên tĩnh quá mức.

Đi vào phòng, phụ nhân dần dừng bước chân, hơi cúi người, miệng nói:

"Tiểu thư thỉnh an phu nhân."

Trong chốc lát, cũng không nghe được tiếng nói nào, Dịch Xán được đặt lên một chiếc giường, một bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi nhẹ nhàng mở một góc chăn che mặt của nàng ra, nàng giật giật đầu, nhìn thấy người bên cạnh mình là một vị nữ tử dung mạo xuất chúng -

- Người này có lẽ chính là phu nhân.

Sắc mặt phu nhân có chút tiều tụy, có lẽ vốn nàng ấy có nước da trắng trẻo, sáng trong trong suốt hơn, mày ngài xinh đẹp, môi trái tim phấn nộn, đôi mắt long lanh mà đầy vẻ kiên nghị, là một mỹ nhân chỉ vừa liếc mắt đã có thể mang đầy vẻ kinh diễm.

Chuyện trước đó thế nào tạm không nhắc đến, có mỹ nhân để ngắm cũng xem như là cảnh đẹp ý vui rồi. Tâm tình buồn bực của Dịch Xán như được chữa lành đi một chút, nháy mắt mấy cái tiếp tục quan sát mỹ nhân.

Dây đai trên trán của mỹ nhân là kiểu phúc thọ tường vân, trên người đều là y phục đơn giản nhưng thoải mái, xem ra có vẻ là đang ở cữ.

Dịch Xán kết luận, đây cũng là mẹ ruột của nàng rồi. Nói là mẹ ruột, nhìn cũng không quá mười bảy mười tám tuổi, nếu ở thời hiện đại cũng chỉ đang trong độ tuổi của học sinh trung học.

"Tiểu thư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phu nhân, khẳng định biết đây là mẫu thân rồi, thật thông tuệ, cũng có thể nhận biết được rồi." A đầu nha hoàn mặc y phục màu vàng ở bên cạnh cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!