Cố Tinh lập tức hoàn hồn, giật lấy điện thoại và tức giận nói:
"Anh, thái độ anh kiểu gì vậy? Sao anh có thể nói chuyện với Khuê Khuê như vậy?"
Cố Lẫm trầm mặc một lát:
"Quản vợ em cho tốt đi."
"Thả Kiều Mật Mật ra ngay!" Vương Khuê Khuê vừa giận dữ vừa lo lắng.
Đầu óc Vương Khuê Khuê không kịp xử lý những chuyện khác, chỉ nghĩ đến sự an toàn của Kiều Mật Mật.
Cố Lẫm vẫn bình thản như cũ:
"Tôi không nhốt cô ấy."
"Tôi không tin, mau để cô ấy nói chuyện."
Vương Khuê Khuê hận không thể xuyên qua điện thoại để xé miệng Cố Lẫm.
Qua điện thoại vang lên tiếng bước chân chậm rãi. Sau đó, cửa sắt được mở ra, giọng nói trầm thấp của người đàn ông mơ hồ vang lên vài câu.
Rồi một giọng nữ quen thuộc truyền đến:
"Vương Khuê Khuê, tớ không sao."
Vương Khuê Khuê lập tức xúc động muốn rơi nước mắt. Từ khi ở trại trẻ mồ côi đến bây giờ, Vương Khuê Khuê và Kiều Mật Mật chưa từng tách nhau ra.
Cô ấy luôn dịu dàng mạnh mẽ, bao dung và cưng chiều Vương Khuê Khuê.
"Anh ta…. bọn họ nói đã nhốt cậu lại, sao cậu có thể không có việc gì?" Vương Khuê Khuê nghẹn ngào, không tin.
"Là chính tớ tự nguyện ở lại, bọn họ không nhốt tớ."
"Có phải Cố Lẫm ở bên cạnh uy h.i.ế. p cậu hay không?"
Không có.
Kiều Mật Mật ngập ngừng, rồi nói thêm:
"Vương Khuê Khuê, chúng tớ có con rồi, cậu biết không?"
Hả?
Kiều Mật Mật nói rằng, cô ấy ở lại để chăm sóc con, vì vậy tạm thời tự nguyện ở bên Cố Lẫm.
Cô ấy nói con cô ấy năm nay 3 tuổi, tên là Cố Tiểu Bảo.
Con Vương Khuê Khuê cũng bằng tuổi, tên là Cố Hiểu Bối.
Một trai một gái.
"Nhưng…. nhưng chúng ta mới 21 tuổi, làm sao có con 3 tuổi được?"
Vương Khuê Khuê nói chuyện lắp bắp, đầu óc không kịp xử lý thông tin.
"Vương Khuê Khuê, thực ra chúng ta đã 26 tuổi rồi, chỉ là chúng ta quên mất." Kiều Mật Mật nhẹ nhàng nói,
"Người bị tai nạn chính là chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!