Chương 94: Kết

( Một)

Đây chuyện xảy ra sau khi Trịnh Bảo Châu thấy Khúc Trực đánh người.

Cô lúc ấy cực kỳ kích động méc chuyện này với mẹ, nhưng mẹ cô căn bản không tin. Trịnh Bảo Châu không tin tà, hôm sau lại đến trường báo chuyện này cho thầy cô, nhưng thầy cô cũng không tin.

Trịnh Bảo Châu tựa như một chí sĩ ôm đầy một khang nhiệt huyết bị hiện thực lạnh lẽo tưới diệt, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

"Cuộc thi tuần này, đề A đề B Khúc Trực đều đạt điểm tuyệt đối, câu cuối đề B, em ấy còn dùng hai cách trả lời." Thầy dạy Toán đứng trên bục giảng, phát đề trắc nghiệm tiết tự học tối chủ nhật.

Tiết tự học mỗi tối chủ nhật lớp đều tổ chức thi tuần, thi Toán đề AB, đề A là đề cơ sở, đề B là đề nâng cao. Lớp Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực là lớp chuyên, áp lực trong các cuộc thi còn lớn hơn nữa.

Tiết tự học tối chủ nhật là ác mộng đối với rất nhiều học sinh, mà những ngày này còn phải kéo dài đến hết lớp 9.

Đương nhiên, đối với những người cực kỳ cá biệt khác, thì hoàn toàn không phải như vậy. Thi ư? Chẳng qua chỉ là show diễn cá nhân của họ thôi.:)

Không sai, nói chính là Khúc Trực.:)

Lần này đề B rất khó, rất nhiều bạn học đề bài cuối như thế nào còn không biết, mà Khúc Trực còn dùng hai phương pháp để giải.

Cậu ta nhàn không còn việc gì nữa sao?

À, có thể cậu ta nhàn không còn việc gì thật.:)

Thầy Toán vừa nói xong, các bạn trong lớp liền kinh ngạc cảm thán ra tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu còn nghe được nữ sinh nào đó nhỏ giọng khen cậu ta giỏi thế.

Ha.

Trịnh Bảo Châu giờ đây xem như hiểu, Khúc Trực dùng thành tích xuất sắc bao bọc lấy mình, ở trường học đức trí thể mỹ toàn diện phát triển, tất cả mọi người bị lớp ngụy trang của cậu ta mê hoặc.

Mà Trịnh Bảo Châu  cô là người duy nhất xuyên thấu hiện tượng nhìn đến bản chất.

Tim cô đau quá man.

"Bây giờ chúng ta mời bạn Khúc Trực lên giải đề này bằng hai phương pháp cho chúng ta xem." Thầy Toán chủ động nhường bục giảng, mời Khúc Trực đi lên.

Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, Trịnh Bảo Châu cũng đi theo vỗ hai cái có lệ, nhìn Khúc Trực làm bộ làm tịch bước lên bục giảng.

Cậu cầm phấn đặt trên bục giảng, xoay người viết lên bảng. Phía dưới các bạn nghiêm túc nghe cậu vừa viết vừa giảng, có người thậm chí còn bắt đầu ghi lại.

Trịnh Bảo Châu nhìn bóng dáng cậu ta, lại nhớ hình ảnh đè người ra đất đánh rất oai của cậu.

Không nhìn ra nha, ngày thường Khúc Trực nom lịch sự văn nhã, đánh nhau còn rất tàn nhẫn? Là bình thường giả đò lâu quá, cho nên khi bộc phát mới đã ghiền sao?

"Trịnh Bảo Châu, bạn thấy bước tiếp theo nên giải thế nào." Khúc Trực trên bục giảng bỗng CUE Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu: ……

Cái quần què gì thế!

Vì sao Khúc Trực giải đề trên bảng còn muốn học thầy kiểm tra đột xuất?

Cậu tưởng cậu đang tổ chức show giao lưu với người xem chắc?

Nhưng thầy cũng mặc kệ, còn thuận thế nhìn sang Trịnh Bảo Châu, như chờ cô trả lời. Bạn học cả lớp cũng dồn ánh mắt vào Trịnh Bảo Châu, lập tức khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lưng như kim chích, họng như nghẹn lại.

…… Vừa rồi cô đang xuất thần, căn bản không biết Khúc Trực nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!