Làm một nữ minh tinh dự bị luôn luôn chú ý tới động tĩnh của showbiz, Trịnh Bảo Châu đương nhiên biết Lâm Tử Khâm là ai—–
Đó chính sao nam trong một bộ cổ trang thần tượng siêu hot vừa chiếu xong, gom được vô số fan do ngoại hình xuất sắc, là đỉnh lưu mới nổi, tỏa sáng như mặt trời ban trưa trong số nam minh tinh.
Trong khách sạn của Trịnh Bảo Châu cũng có nhiều chị em thích anh ta, Vương Tĩnh Nghệ có là fan của anh ta thì cũng chẳng kì quái.
Trịnh Bảo Châu cũng có chút khấp khởi, thông báo trong nhóm sẽ không đăng tin tức cụ thể của đoàn làm phim, đều về sau mới biết:
"Thật sao? Hôm nay Lâm Tử Khâm có đến không?"
Tuy cô không phải fan, nhưng vẫn rất thích ngắm trai đẹp.
"Hẳn là có, đợi lát nữa lấy giấy thông báo là biết!" Vương Tĩnh Nghệ túm lấy Trịnh Bảo Châu, tay cũng run lên,
"A a a làm sao giờ, tớ hồi hộp quá đi mất!"
"…. Bình tĩnh, hít thở sâu."
Vương Tĩnh Nghệ hít sâu mấy cái, cõng theo cái ghế xếp nhỏ của cô nàng xuống xe với Trịnh Bảo Châu.
Lúc này còn đang quay một cảnh khác, bọn họ được xếp vào một cái lều đổi trang phục và tạo hình. 《Khanh Trần》là một bộ tiên hiệp, hôm nay Trịnh Bảo Châu diễn một tiểu đệ tử trong môn phái, được nhận trang phục giống với Vương Tĩnh Nghệ.
Trịnh Bảo Châu lần đầu ăn mặc như vậy, tạo hình xong xuôi, cô hào hứng tự chụp mấy tấm:
"Không ngờ tớ tạo hình kiểu cổ trang này nhìn cũng đẹp ghê."
Vương Tĩnh Nghệ cầm điện thoại đứng cạnh cô, nói với cô:
"Cậu đứng lên đi, tớ giúp cậu chụp toàn thân!"
Được nha!
Hai người chụp cho nhau vài tấm, đoàn phim bắt đầu phát cơm trưa. Bận đến giờ mọi người cũng đói rồi, Vương Tĩnh Nghệ nhanh nhẹn kéo Trịnh Bảo Châu đi lấy cơm.
"Lúc trước tớ nghe người ta nói, cơm hộp của đoàn phim《Khanh Trần》, là ăn ngon nhất trong dạo gần đây!" Lấy được cơm hộp xong, Vương Tĩnh Nghệ và Trịnh Bảo Châu tìm một chỗ trong khu nghỉ, ngồi trên hai cái ghế xếp của bọn họ, bừng bừng hưng phấn mở hộp cơm,
"Cơm hộp của tiền cảnh và nhân viên công tác giống nhau, thức ăn tốt hơn một tí."
Ồ~ Trịnh Bảo Châu gật đầu, trách sao mọi người chen vỡ đầu cũng muốn làm tiền cảnh với khách mời, vì từ những việc nhỏ như thế này cũng đã có cách biệt.
Cô cũng cầm hộp cơm trong tay mở ra xem, bản thân cô làm về ăn uống, chất lượng của phần cơm hộp khẳng định không thể so với nhà hàng của cô, nhưng đủ để ấm bụng. Cô thử một thìa, rồi nói với Vương Tĩnh Nghệ:
"Mùi vị tốt hơn tớ nghĩ."
"Phải chứ, không hổ là đoàn làm phim lớn."
Trong mắt của Vương Tĩnh Nghệ, đoàn phim có Lâm Tử Khâm, ấy là chỗ nào cũng tốt.
Trịnh Bảo Châu chưa ăn được mấy miếng, điện thoại trên người bỗng rung lên.
Cô cầm điện thoại lên xem tên người gọi, đuôi mày khẽ nhướng, bấm nhận cuộc gọi:
"Yo, tỉnh ngủ rồi hả Mạnh Nhã Hâm?"
… Mạnh Nhã Hâm vừa nghe cái giọng này của cô liền biết đại sự không tốt,
"Ha ha ha, Bảo Châu à, hôm qua tao uống nhiều quá, có phải đã nói gì không nên không?"
Trịnh Bảo Châu đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!