Lúc Trịnh Bảo Châu học cấp ba, thi đại học vẫn chia khoa tự nhiên và xã hội. Năm lớp 11 phân lớp, Trịnh Bảo Châu vô cùng bất hạnh lại được phân vào cùng lớp với Khúc Trực, lại còn ngồi cạnh.
Tiết thứ nhất là buổi tự giới thiệu, bởi nhiệm vụ học tập khẩn trường, chủ nhiệm lớp chỉ để học sinh đứng tại chỗ tùy tiện nói hai câu là xong. Các bạn học thật sự nói rất tùy tiện, cơ bản chính là báo tên mình rồi nhanh chóng ngồi về chỗ.
Trịnh Bảo Châu đang diễn luyện trong lòng xem lát nữa phải nói gì, thì Mạnh Nhã Hâm đứng lên.
"Chào mọi người, tớ là Mạnh Nhã Hâm, Mạnh trong Mạnh Tử, Nhã trong văn nhã, Hâm với ba chữ kim."
Hai mắt Trịnh Bảo Châu biu một tiếng sáng lên, quay qua nhìn Mạnh Nhã Hâm. Đó là một nữ sinh trắng trẻo sạch sẽ, buộc một đuôi ngựa rất hoạt bát, trên mặt là nụ cười tươi.
Nữ sinh ăn mặc như vậy ở trường cấp ba có thể gom được một nắm to, nhưng trong mắt Trịnh Bảo Châu, cô bạn này lại lập lòe thứ ánh sáng mà người khác không có được.
"Ba chữ kim? Tên này đặt quá hay, quý khí." Trịnh Bảo Châu thấp giọng tán thưởng một câu,
"Vừa nghe đã thấy sáng lóa như Trịnh Bảo Châu mình."
Khúc Trực bên cạnh khóe miệng giật nhẹ một cái gần như không thấy.
Mạnh Nhã Hâm giới thiệu xong, đã ngồi xuống, ánh mắt của Trịnh Bảo Châu vẫn còn dán vào người cô ấy:
"Mạnh Nhã Hâm, Trịnh Bảo Châu, chúng ta là cặp bạn thân trời định rồi."
Khúc Trực trào phúng ha một tiếng.
Anh âm dương quái khí quen rồi, Trịnh Bảo Châu vốn chẳng thèm để ý, tan học cái liền tìm Mạnh Nhã Hâm kết bạn. Trịnh Bảo Châu dáng dấp xinh đẹp, lại biết dỗ, dùng từ hiện đại chính là người có hội chứng xã giao trâu bò[1].
Mạnh Nhã Hâm nhanh chóng trở thành bạn thân của cô, vẫn duy trì quan hệ mãi đến nay.
[1] Là một từ ngữ mạng chỉ người có hành vi và trạng thái không quan tâ m đến ánh nhìn của người khác, không mang gánh nặng hình tượng, buông thả bản thân nơi công cộng. Ví dụ như chụp ảnh tự sướng giữa đám đông rồi cố tình hét lên
"A! Hương vị của sự tự tin! Thật tuyệt khi không cảm thấy sợ xã hội! Tự tin—" – Nguồn: baidu
Nhưng có một số việc cô sẽ không để mặc Khúc Trực nói lung tung.
"Cái gì mà vì trong tên cậu ấy có ba chữ kim?" Trịnh Bảo Châu hừ lạnh một tiếng, nhìn Khúc Trực,
"Tôi làm bạn thân với cậu ấy, là vì bọn tôi có duyên phận."
…. Khúc Trực hừ nhẹ một cái,
"Chứ không phải là duyên phận của ba chữ kim và bảo châu hả?"
….A! Trịnh Bảo Châu quật cường hếch cằm lên,
"Cậu đừng mơ chia rẽ quan hệ đám con gái bọn tôi, vô dụng."
Khúc Trực khinh thường nhếch môi:
"Tình bạn plastic của hai người còn cần tôi chia rẽ chắc?"
"Haiz, có người không kết bạn được, liền nói bạn người khác là plastic." Trịnh Bảo Châu kẹp một đũa dưa chuột trộn lên, nhai rau ráu, Shh, chua thật.
Tề Thịnh: ….
Sợ hai người còn chẳng bằng các bạn nhỏ năm tuổi này đánh nhau, Tề Thịnh vội vàng nhảy ra giảng hòa:
"Cái gì đây, là tài liệu về khu nhân tài cao cấp hả?"
Anh ta như bắt được cây cỏ cứu mạng, giật lấy tài liệu dự án mà Trịnh Bảo Châu đặt bên tay, ý đồ di dời lực chú ý của mọi người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!