Chương 48: Anh bạn học của cô có phải …

Lúc Tô Minh Hỉ mở cửa ra, thấy Cao Bác Vân vẫn còn đứng bên ngoài thật. Bà không ngờ, anh thanh niên này cố chấp ra trò.

Cao Bác Vân nghe tiếng mở cửa, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, mặt mày tươi cười chào Tô Minh Hỉ:

"Chào dì ạ, chào dì ạ."

Tô Minh Hỉ gật đầu có lệ, bảo anh ta: Vào đi.

Cảm ơn dì! Cao Bác Vân cuống quít đi vào, sợ chậm một giây Tô Minh Hỉ sẽ đổi ý.

Sau khi anh ta ngồi vào bàn ăn, Trịnh Bảo Châu bưng đồ ăn vừa làm xong ra. Cô đặt đồ ăn lên bàn, liếc Cao Bác Vân một cái, đạo diễn Cao thành thật quá, lỗ tai đều lạnh đỏ cả lên.

"Uống chút nước cơm đi, hơi nóng đấy."

Cô cầm bình giữ nhiệt đựng nước cơm, đổ non nửa bát vào cái bát trước mặt Cao Bác Vân.

Nước cơm và rượu gạo nhìn có phần tương tự, Cao Bác Vân đã lâu lắm không uống qua cái này:

"Cô làm cái này trông văn hoá phục hưng quá nhỉ."

Trịnh Bảo Châu nói:

"Nhà hàng khách sạn bọn tôi chủ yếu làm đồ dân giã, cơm cũng toàn là cơm hấp xửng, đương nhiên là có nước cơm."

Cao Bác Vân phía trước nghe cô nói cô có khách sạn, nhưng chi tiết hơn thì anh ta không hỏi, lúc này anh ta cũng mới biết đặc sắc khách sạn của Trịnh Bảo Châu là đồ dân giã:

"Hôm nay cô cũng nấu cơm hấp xửng"

"Phải, phối hợp với món đặc sắc đầu bảng của nhà hàng bọn tôi." Cô nói, chỉ vào hai đĩa mình mới bưng lên,

"Đây là đậu phụ thịt bò, đây là gan heo xào ớt hai màu, đều do tôi lén học với sư phụ đầu bếp, hôm nay anh tới đúng rồi đấy."

Cao Bác Vân nhìn đồ ăn cô làm, bề ngoài đều không tồi, nhìn ra được có phần nào công lực:

"Tôi đúng là không nhìn ra, cô lại biết nấu ăn cơ đấy."

Há. Trịnh Bảo Châu cười một tiếng,

"Tôi biết, đám tục tằng các anh đều có thành kiến với người đẹp, cảm thấy người đẹp chẳng biết cóc gì, chỉ biết làm nũng với đàn ông."

"…… Tôi đâu có nói vậy."

"Tôi không so đo với anh, ăn cơm đi." Trịnh Bảo Châu vào phòng bếp, bưng cả cơm ra,

"Mọi người tự múc cơm nhé, vì có nước cơm nên tôi không nấu canh nữa."

Cô cũng kêu Khúc Trực ở phòng khách lại, sau đó gọi Tô Minh Hỉ một tiếng:

"Mẹ, mẹ cũng tới ăn cơm đi? Yên tâm con không chạy đâu."

…… Lăn lộn cả buổi sáng như vậy, Tô Minh Hỉ đương nhiên cũng đói, bà vẫn dùng ghế dựa chặn cửa, chỉ có người đi qua, ngồi xuống bàn cơm,

"Động đũa đi, để lâu đồ ăn nguội hết."

Bà nói vậy, mọi người mới cầm đũa lên ăn.

Thức ăn trên bàn không ít, phần lớn đều là mấy món đồ khô hôm qua dư lại, mọi người cầm đũa, hiển nhiên sẽ muốn nếm thử hai món Trịnh Bảo Châu làm.

Chẳng qua đĩa đậu phụ thịt bò kia, ở trong có rất nhiều dầu ớt, nom màu toàn là đỏ, Cao Bác Vân do dự một chút, chuyển đũa qua gan heo xào ớt hai màu. Món này nhìn màu thì không cay, nhưng ở trong lại bỏ rất nhiều ớt xanh và ớt cựa gà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!