Tô Minh Mỹ từ nhỏ đã xinh đẹp, lại là em út trong nhà, là đứa được chiều nhất trong nhà. Em ấy cũng thông minh, rất có thiên phú về diễn xuất, tuổi còn nhỏ đã rời nhà học diễn xuất, đi theo đoàn phim chạy khắp cả nước.
Lúc ấy chỉ cần có tiết mục TV của em ấy, cả nhà sẽ canh trước TV để xem, em ấy ra CD, poster nào, trong nhà cũng mua rất nhiều về.
Về sau tất cả những thứ này đều bị cất đi, TV cũng chẳng còn ai muốn xem, cả nhà đều bị một lớp khói mù che phủ.
Không có ai nhắc lại cái tên này, giống như làm vậy là có thể không đau nữa.
Tô Minh Hỉ vẫn luôn cho rằng, Trịnh Bảo Châu nói muốn làm nữ minh tinh, chỉ là giấc mơ minh tinh mà đứa nhỏ nào cũng thích, giờ nghĩ lại, lúc trước con bé bướng bỉnh dán lại bài tập làm văn bị xé ấy, có lẽ đã dự báo kết quả hôm nay.
"Em cũng không cần giận quá, tết nhất, con cái khó lắm mới về." Bố Trịnh ngồi một bên, khuyên Tô Minh Hỉ,
"Ngày mai rồi nói chuyện tử tế với Bảo Châu."
Tô Minh Hỉ nhìn poster của Trịnh Bảo Châu trên điện thoại:
"Nói chuyện gì? Anh thấy nó nghe lời mình được à?"
Bố Trịnh thở dài một hơi:
"Con cái lớn, có cách nghĩ của mình, chúng ta biết làm sao được? Cũng không thể trói nó trong nhà chứ hả?"
Tô Minh Hỉ ngẩng đầu lên nhìn ông:
"Em thấy biện pháp của anh được đấy."
Bố Trịnh: ……
Trong nhà Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu đã uống hết một lon bia, lại duỗi tay ra lấy lon thứ hai. Khúc Trực dịch lon bia sang bên cạnh, không cho Trịnh Bảo Châu lấy:
"Cậu không sợ uống say à?"
Trịnh Bảo Châu thuận thế nhìn về phía anh, khẽ nhướng chân mày:
"Đâu phải cậu không biết tửu lượng của tôi."
Khúc Trực khẽ gật đầu:
"Cậu bảo Sailor Moon ấy hả?"
…… Trịnh Bảo Châu lập tức nhớ lại một ít khoảnh khắc chết xã hội, nói chuyện cũng không cứng như vừa nãy,
"Đó là uống rượu trắng được không? Hai lon bia mà uống say? Cậu xem thường tôi quá đấy."
Ờ. Khúc Trực đáp được chăng hay chớ, nhưng bàn tay đặt trên lon bia vẫn không buông ra.
Trịnh Bảo Châu dứt khoát đứng lên cầm lon bia ở chỗ xa hơn, còn khiêu khích nhướng mày với Khúc Trực.
Khúc Trực: ……
Trịnh Bảo Châu rốt cuộc là quá yên tâm với đàn ông, hay là chỉ yên tâm với anh?
Trịnh Bảo Châu không biết mối nghi trong lòng anh, Bang một tiếng kéo nắp bia, uống một ngụm:
"Đúng rồi, video lúc trước cậu xóa chưa?"
Khúc Trực nhìn cô, chân mày hơi nhướng, không trả lời.
Trịnh Bảo Châu đang định nói chuyện, di động của Khúc Trực đã vang lên. Khúc Trực nhìn lên bàn, là mẹ anh gọi video call tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!