Tô Minh Hỉ hôm nay chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, gà vịt thịt cá có hết, Trịnh Bảo Châu ăn không ít, nhưng tối luộc sủi cảo xong, cô vẫn bưng đĩa chấm ngồi trước bàn, chấm từng cái ăn.
Khúc Trực ngồi ở cạnh cô, vừa cắn một miếng sủi cảo, sặc mặt đổi ngay. Anh bỏ sủi vào trong bát, dùng đũa tách ra, trong nhân sủi cảo lộ ra một đồng xu.
Tô Minh Hỉ thấy thế, vui vẻ nói với anh:
"Xem ra sang năm Tiểu Khúc sẽ phát tài."
Trịnh Bảo Châu trề môi, thèm thuồng nhìn đồng xu của Khúc Trực. Khúc Trực phát hiện ánh mắt cô, liếc sang cô một cái: Muốn à?
"…… Cậu đắc ý cái gì!"
…… Khúc Trực có phần cạn lời,
"Ý tôi là, cậu muốn thì cho cậu đồng xu này."
"Lúc cậu cướp nhà với tôi đâu có thái độ này." Trịnh Bảo Châu liếc anh, Khúc Trực vừa thấy là biết đã quen thói giả làm người tốt trước mặt mẹ cô!
Chuyện căn nhà Khúc Trực không cách nào phản bác, đành mím môi im lặng. Tô Minh Hỉ thật ra lại thấy hứng thú với nhà của anh:
"Dì nghe Bảo Châu nói cháu mua căn chóp, đã bắt đầu sửa sang chưa?"
"Dạ, nhưng cháu rất ít khi qua, toàn là quản lý hạng mục trông giúp."
"Thế sao được, việc sửa sang nhà cửa này nước sâu lắm, mỗi hạng mục làm xong đều phải nghiệm thu kỹ mới được."
Khúc Trực nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
"Vâng, vừa lúc Tết có mấy ngày nghỉ, nhân dịp này cháu qua nhìn xem."
Tô Minh Hỉ nói:
"Cháu đem Bảo Châu đi cùng này, nó sửa nhà nhiều lần rồi, có nhiều kinh nghiệm mặt này."
Khúc Trực thuận thế nhìn sang Trịnh Bảo Châu, như dò hỏi cô có bằng lòng đi với anh không. Trịnh Bảo Châu không có phản ứng, Khúc Trực trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
"Cậu thật sự không cần xu hả?"
"Không cần, tôi muốn tự ăn ra cơ!"
Tổng cộng có hai miếng sủi cảo bao tiền xu, cái còn lại ắt phải vào tay cô!
Trịnh Bảo Châu khi nhỏ để ăn được tiền xu, còn chuyên nghiên cứu miếng sủi cảo bao tiền xu có gì khác những miếng sủi cảo còn lại, dần dà, cô thật sự luyện ra cặp mắt rất tinh.
Cô quan sát kỹ trong mâm, thi thoảng còn cầm đũa chung chọc chọc lên sủi cảo, sau một lát, cô khóa mục tiêu, dùng đũa gắp lên.
Người trên bàn đều nhìn cô chằm chằm, như chờ nghiệm chứng một loạt hành động của cô có tác dụng không. Trịnh Bảo Châu thật cẩn thận cắn một miếng lên sủi cảo, sau đó cảm thấy có gì đó cộm vào răng.
Ưm! Cô cắn nhẹ, cắn đồng xu từ miếng sủi cảo ra.
"Hì hì, nhìn thấy không?" Trịnh Bảo Châu lấy đồng xu ra khỏi miệng, để trên khăn giấy xoa xoa,
"Tôi đã nói tự tôi có thể ăn được."
Tô Minh Hỉ bên đối diện cười một tiếng:
"Sao mà không cho được, từ nhỏ đến lớn, con giỏi nhất là tìm mấy thứ này, đồ gì lấp lánh thì giấu kỹ đến đâu con cũng mò ra được."
Khúc Trực nghe được câu này, cũng cười khẽ một tiếng, Trịnh Bảo Châu đúng là Niffler hình người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!