Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu đều quay qua nhìn hướng phát ra âm thanh. Một cô gái trẻ mặc áo len màu lông lạc đà, tay bưng một đĩa hoa quả nhỏ, mặt mày hớn hở nhìn Khúc Trực.
Cô ta trông rất xinh, lớp trang điểm trên mặt cũng tinh xảo, Khúc Trực im lặng nhìn cô ta, ngược lại Trịnh Bảo Châu nhận ra, ngồi trên ghế gọi một tiếng: Lí Tuệ Hân?
Lí Tuệ Hân như mới phát hiện ra ở đây còn có một người nữa, quay sang nhìn cô: Cô là…?
… Trịnh Bảo Châu thoáng cạn lời, cong môi cười với cô ta,
"Tôi là Trịnh Bảo Châu, chúng ta là bạn cùng lớp cấp ba."
"À…Hóa ra là Trịnh Bảo Châu à."
Lí Tuệ Hân cũng cười với cô,
"Tôi không nhận ra cậu đó."
Trịnh Bảo Châu cười khẽ:
"Không sao, có lẽ trí nhớ của cậu không được tốt, người bên kia cũng không phải Khúc Trực, cậu nhận nhầm rồi."
Lí Tuệ Hân: …
Khúc Trực im lặng nhìn Trịnh Bảo Châu một cái, không lên tiếng. Lí Tuệ Hân tự cười hai tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ:
"Cậu hài hước thật đấy, đây là Khúc Trực còn gì, nhân vật phong vân của trường chúng ta, sao tôi nhận nhầm được."
Cô ta tiện tay đặt đĩa hoa quả lên bàn, nhìn Khúc Trực nói:
"Cậu về nước khi nào thế?"
Khúc Trực đáp: Vừa về chưa lâu.
"Sao cậu không nói gì với bạn học cũ chúng tớ vậy?"
Bận quá.
Người phục vụ mang đồ lên cho họ, nhìn Lí Tuệ Hân đang chắn trước bàn, nói:
"Thưa cô, phiền cô nhường đường, bàn này đang lên món ạ."
Lí Tuệ Hân liếc nhìn đồ họ gọi, quay qua Trịnh Bảo Châu cười cười:
"Cậu dịch vào kia tí."
Trịnh Bảo Châu mỉm cười dịch vào trong, cũng cười với Lí Tuệ Hân:
"Một mình cậu đi ăn hả?"
"Đương nhiên không rồi, bạn tôi đều ngồi bên kia." Lí Tuệ Hân nói xong, lại mỉm cười bổ sung một câu,
"Nhưng chẳng phải gặp được bạn học cũ à, tôi nói chuyện với bọn cậu một tí."
Ờ. Trịnh Bảo Châu cười khẽ gật đầu.
Lí Tuệ Hân nói với cô xong, lại nhìn sang Khúc Trực ở đối diện:
"Khúc Trực, cậu đang công tác ở đâu?"
Vườn công nghệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!