Edit: Sal
Trịnh Bảo Châu sững sờ, đầu óc đoản mạch mất vài giây.
Cô và Khúc Trực đã nhiều năm không gặp, thế nhưng cái mặt này chỉ liếc mắt một cái cô đã nhận ra. Lúc còn đi học chỉ vì khuôn mặt này mà Khúc Trực được rất nhiều nữ sinh yêu thích, gần như là anh đi đến đâu, con gái sẽ tụ tập đến đó.
Qua nhiều năm thế rồi, vẻ ngây ngô trên người anh rút đi, cả người thành thục không ít, nhưng khuôn mặt không những không tàn, trái lại vì thêm sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, tản ra thứ hooc môn trí mạng.
Đã có đáp án, người thường đẹp trai trên hot search sáng nay quả nhiên là anh ta, khó trách cô lại thấy cái áo khoác này quen mắt đến thế.
Nhưng Trịnh Bảo Châu nghĩ không ra, người dấn thân vào công tác nghiên cứu khoa học như Khúc Trực, sao không trọc đi chút nào vậy??
…. Không không, bây giờ trọng điểm không phải cái đó.
"Khúc Trực??? Cậu về rồi?" Trịnh Bảo Châu lòng nổi gió lốc mưa sa, trách sao hôm nay lại xui thế, hóa ra là tên Khúc Trực chết tiệt này đã về rồi!!!
Khúc Trực hờ hững gật đầu,
Dùng ngữ khí không chút phập phồng thốt lên bất ngờ:
"Đây chẳng phải là Trịnh Bảo Châu sao? Lâu rồi không gặp."
Trịnh Bảo Châu: ….
Bao năm không gặp rồi, Khúc Trực vẫn giả dối, hay ra vẻ thế nhờ.
"Cái bất ngờ của cậu thật đúng là không bất ngờ tí nào." Trịnh Bảo Châu kháy một câu, đưa mắt nhìn anh, Sao cậu lại ở đây?
Cho dù là Khúc Trực về nước, cũng nên về nhà anh ta, sao lại chạy tới khách sạn của cô chứ?
Khúc Trực nói:
"Rõ ràng còn gì, tôi tới nhận phòng."
Trịnh Bảo Châu không hề nghĩ ngợi, nói:
"Hết phòng rồi, cậu đổi chỗ khác đi."
Khúc Trực như cười như không hừ một tiếng:
"Vừa nãy lễ tân không nói như thế."
"Cậu cũng nói vừa nãy đấy thôi, thế giới biến đổi nhanh thế đó."
Khúc Trực nhìn cô một lúc, lấy điện thoại ra gọi điện:
"Alô, dì Tô ạ, cháu là Khúc Trực. Đến rồi ạ, nhưng Trịnh Bảo Châu bảo không còn phòng nữa, cháu đổi sang chỗ khác thôi. Dạ…Được ạ."
Anh đưa điện thoại đang nối máy về phía Trịnh Bảo Châu:
"Dì Tô có lời muốn nói với cậu."
Trịnh Bảo Châu: ….
Chó Khúc Trực! Bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi tí nào!
"Khúc Trực! Ngoài việc mách lẻo với mẹ tôi, cậu không biết làm gì khác sao? Lúc nào cậu mới làm người được hả?!"
Khúc Trực nhìn cô chẳng hề lay động, dường như đã quá quen với cảnh này/
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!