Chương 25: Cháu là học sinh tiểu học, bác miễn phí cho

Trong showbiz,

"thế hệ ngôi sao thứ hai" đã không còn mới lạ, con trai con gái em trai em gái của anh A, chị B nhiều vô cùng tận, những sao dùng cách này ra mắt đại chúng, trừ khi lấy được thành tích cao hơn anh A, chị B, còn không thì cái mác con trai con gái em trai em gái của anh A, chị B sẽ dán trên người cả đời.

Trịnh Bảo Châu không muốn về sau mọi người nhắc tới cô hoặc giới thiệu cô, câu đầu tiên nghĩ tới là

"cháu gái của Tô Minh Mỹ."

Khúc Trực nghe cô nói vậy, bàn tay xoa mắt cá chân cô hơi dừng lại, kế đó mang theo tiếng cười nói một câu:

"Cũng có cốt khí phết nhỉ."

Chứ sao.

Trịnh Bảo Châu ưu nhã dựa vào sofa, bắt đầu tự sướng về tương lai,

"Cậu nghĩ xem, đợi sau này tôi nổi tiếng hơn cả dì nhỏ rồi, mọi người sẽ không nói tôi là cháu gái của Tô Minh Mỹ nữa, mà sẽ nói là"dì nhỏ của Trịnh Bảo Châu

"để giới thiệu dì ấy. Hai cực đảo nhau, có phải sung sướng lắm không?"

…. Khúc Trực lặng đi một lát,

"Ừ, ai cấm chim yến không được có chí lớn đâu."

…. Trịnh Bảo Châu giơ mu bàn tay đánh lên cánh tay của Khúc Trực một cái.

"Cậu nói ai là chim yến hả?"

Khúc Trực cười cười lùi ra sau, không đáp.

Trịnh Bảo Châu thấy khóe miệng anh có nụ cười như không, bỗng thấy hơi thấp thỏm:

"Khúc Trực, cậu nói thật đi, rốt cuôc cậu đang diếm chiêu gì thế hả?"

Khúc Trực nhấc mắt nhìn cô: Nghĩa là sao?

"Thôi cậu đừng giả vờ nữa." Trịnh Bảo Châu nhìn chằm chằm anh,

"Cậu vừa ôm tôi lên vừa giúp tôi bôi thuốc, kết hợp với sự khác thường dạo gần đây của cậu, tôi có lý do nghi ngờ cậu đang diếm chiêu. Cậu có chiêu gì mau xài đi, đừng dọa người ta như thế."

Khúc Trực buông chân cô ra, đưa mắt nhìn cô, đôi mày khẽ nhíu lộ vẻ tức giận:

"Trịnh Bảo Châu, hai chúng ta từ nhỏ đúng là không hợp thật, nhưng tự cậu nghĩ xem, có lần nào cậu gặp rắc rối mà tôi không giúp cậu không?"

Ặc… Trịnh Bảo Châu nhất thời nghẹn họng, Khúc Trực nói cũng không sai, dù sao lúc trước toàn là anh đưa áo cho cô…. Cô cũng kéo tay anh, đuổi con chó dọa anh chạy mất hút còn gì!

Ấy chờ đã…Trịnh Bảo Châu bỗng nhớ ra một chuyện.

"Năm ấy tôi mua gà con thiếu hai tệ, mượn cậu cậu chẳng cho!" Trịnh Bảo Châu ngửa đầu ưỡn ngực nói một cách hùng hồn.

Khúc Trực: ….

Anh mím môi, nhìn Trịnh Bảo Châu phía đối diện:

"Lúc đó tôi có nói với cậu rồi, những con gà con đó đều bị nhuộm màu nhân tạo rồi, chẳng sống được mấy ngày đâu. Không biết là thương gia bẩn nào nghĩ ra ý tưởng đó, chuyên môn đến cửa trường tiểu học lừa tiền đám học sinh."

"Cái đấy, cái đấy tôi mặc kệ, túm lại là cậu không cho tôi mượn!"

"Ồ, nếu tôi cho mượn, gà con của cậu chết lại đổ lên đầu tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!