Chương 24: Anh Khúc ôm cô Bảo Châu…

Từ lần trước nhận đóng phim kinh dị, Trịnh Bảo Châu đã mấy ngày không nhận được vai khách mời. Tuy cô không rảnh rỗi, luôn xem video luyện tập, nhưng cũng không nhịn được nỗi nghi ngờ cuộc đời—

-sớm biết thế này cô cũng không chê phim kinh dị nữa, được quay phim còn hơn là không được quay.

Nghĩ đến đó, cô thấy thời gian cũng suýt soát, bèn cầm di động lướt nhóm khách mời, hi vọng hôm nay có tin thông báo.

May mắn không tồi, hôm nay nhóm trưởng đúng giờ phát thông báo trong nhóm, còn thêm một yêu cầu đặc biệt, cần khách mời nữ biết vũ đạo.

Trịnh Bảo Châu vừa thấy, chính là mị chứ còn gì nữa! Cô nhanh tay paste thông tin của mình lên.

Người báo danh không ít, lướt qua một dãy tên, quản lý kêu người báo danh gửi một đoạn video vũ đạo, còn yêu cầu tốt nhất là múa Trung Quốc.

Cái này trúng ngay tủ của Trịnh Bảo Châu.

Từ khi mẹ cô xé mất bài tập làm văn, cô biết người nhà sẽ không đồng ý cho cô học diễn. Nhưng cô là ai? Cô là Trịnh Bảo Châu không sợ khó, không cho cô học diễn, thì cô có thể học múa.

Các bạn nhỏ học múa không ít, Tô Minh Hỷ cũng không nghi ngờ gì, nghĩ nếu Trịnh Bảo Châu thích, thì đăng ký lớp cho cô. Trịnh Bảo Châu đánh chủ ý là, đợi sau này cô đi đóng phim, không chừng sẽ dùng đến vũ đạo, cho dù không dùng, học múa xong khí chất cũng tốt lên.

Túm cái váy lại, nhiều tài chẳng phải lo thân.

Chứ không, cơ hội đã đến rồi.

Trịnh Bảo Châu không kìm được mà cảm thán, mị từ nhỏ đã thông minh, bé thế đã biết lo trước tính sau cho mình rồi.

Tự sướng xong, Trịnh Bảo Châu vào phòng thay đồ tìm một bộ phù hợp để múa điệu vũ Trung Quốc, chỉnh xong máy quay và ánh sáng, cô bắt đầu thu video vũ đạo.

Có lẽ là vì phải sàng chọn thêm vũ đạo, danh sách hôm nay về rất muộn, Trịnh Bảo Châu chờ đến sắp ngủ quên, mới nghe trong nhóm vang một tiếng.

Quản lý tổng cộng chọn ba khách mời nữ, tên của Trịnh Bảo Châu xếp ngay đầu.

Tốt quá! Cơn buồn ngủ của Trịnh Bảo Châu bị sự vui sướng đập tan, cô xoay tại chỗ hai vòng. Thấy trong nhóm báo tám giờ sáng mai phải tập hợp, Trịnh Bảo Châu vội vàng chui vào chăn đi ngủ.

Đã lâu không ra ngoài sớm thế, lúc Trịnh Bảo Châu đeo khẩu trang còn ngáp một cái. Cô gọi xe, định bụng ngủ bù trên đường.

Đến khách sạn hóa trang đã là bảy giờ năm mươi, trên hành lang khách sạn đã có rất nhiều diễn viên quần chúng xếp hàng chờ trang điểm. Nếu là trước kia Trịnh Bảo Châu cũng phải xếp hàng với họ, nhưng bây giờ cô là khách mời, khách mời không cần xếp hàng!

Thợ trang điểm đã gọi điện cho cô, nói nữ chính đang trang điểm, đợi nữ chính xong, cô có thể lên làm. Trịnh Bảo Châu thừa dịp này, đi ăn sáng trước, thuận tiện ôn tập lại kịch bản.

Đây là bộ phim cung đình, vai của cô là một vũ cơ bị đưa vào cung, một điệu mua trên đại điện làm bốn phía kinh diễm. Mà mục đích chính lần tiến cung này là để ám sát thái tử, lại bất hạnh bị thái tử giết lại.

Vai này tuy chỉ có một câu thoại, nhưng có một đoạn múa quan trọng, có nhiều màn ảnh. Hơn nữa đoàn phim cũng lớn, trước đây Trịnh Bảo Châu có xem Reuters[1] dân mạng đăng, tạo hình và trang phục diễn viên đều đẹp cực kỳ.

[1] Reuters:

Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.

Cô bắt đầu chờ mong tạo hình vũ cơ của mình.

Thợ trang điểm gọi điện cho cô, Trịnh Bảo Châu cun cút chạy lên. Do thiết lập của vũ cơ từ Tây Vực, cho nên hóa trang tạo hình đều mang phong tình dị vực, phần mắt trang điểm đặc biệt lâu, để phối hợp với những kim sức rườm rà, trang dung cũng chủ yếu là màu vàng kim.

Trang điểm phần mặt xong, thợ trang điểm lại bắt đầu cuốn tóc buộc tóc cho Trịnh Bảo Châu, sau đó đem từng cái trang sức tóc, trang sức trán, trang sức mặt, bông tai đeo lên đầu và mặt Trịnh Bảo Châu.

Cái vòng này chắc chắn không làm từ vàng thật, nhưng cũng rất tinh tế, còn điểm xuyết trân châu, kim tuyến, trông vô cùng hoa lệ.

Sau khi mang vòng cổ, Trịnh Bảo Châu tưởng đã hoàn thành, không ngờ thợ trang điểm lại lấy ra vòng tay với vòng chân, lục lạc rủ chung quanh theo từng cử động của Trịnh Bảo Châu vang đinh đang.

"Mẹ ôi, đẹp quá trời quá đất!"

Trịnh Bảo Châu lắc vòng tay vàng lấp lánh của mình, soi gương đổi đủ các góc rồi tự khen vẻ đẹp của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!