Tuy Tề Thịnh nói muốn mời cơm, nhưng tối nay Trịnh Bảo Châu chưa chắc đã có thời gian.
Hôm qua cô nhận suất diễn khách mời đầu tiên của mình, thời gian thông báo là bốn giờ chiều. Trịnh Bảo Châu chưa từng chạy thông báo muộn như vậy, bình thường đi từ sáng sớm còn lăn lộn tới tối muộn, hôm nay không chừng phải tới nửa đêm.
Cô bảo Tề Thịnh dời thời gian sang tối mai, sau đó đánh xe đi phim trường.
Trên đường Trịnh Bảo Châu còn nghĩ xem đây là đoàn phim nào, sao lại tập hợp muộn thế? Đến khách sạn hóa trang, cô ngộ ra, đây mệ nó là một đoàn làm phim kinh dị a a!!!
Lần trước một diễn viên hiệu ứng đặc biệt đã dọa cô hú hét rồì, cô vạn lần không ngờ, cô có thể vinh hạnh diễn vai phụ trong phim kinh dị. ?
Lại còn loại khủng bố kiểu Tàu đáng sợ nhất nữa. ?
Bộ điện ảnh này có tên《Hỉ yến 》, Trịnh Bảo Châu diễn một tân khách tới tham gia yến hội, sau đó yến hội còn chưa dự xong, cô đã bay màu.
Không biết có phải để đệm cảm xúc cho diễn viên không, mà từ lúc hóa trang, staff cứ cố ý vô ý bàn luận cái nhà cũ bọn họ lấy cảnh, nói đoàn phim nào quay chỗ đó, đều gặp phải những việc quái gở.
Trịnh Bảo Châu nghe mà tái màu, không nhịn đươc hỏi một câu:
"Chuyện quái gở gì thế?"
Em gái trang điểm cho cô há miệng, lại thở dài lắc đầu:
"Thôi, không nên dọa chị thì hơn."
Trịnh Bảo Châu: …
Làm thế càng dọa mị hơn đó!
Trịnh Bảo Châu tạo hình xong, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối, lần này cô không cần ngồi xe buýt chung với các diễn viên quần chúng khác đến địa điểm quay, đoàn phim thuê xe riêng cho khách mời, phụ trách đưa đón đến cảnh quay.
Sau khi thành khách mời đãi ngộ bỗng chốc cao lên không ít, coi như chút an ủi tâm lý cho Trịnh Bảo Châu.
Dọc đường để phân tán lực chú ý của mình, cô cầm di động tự sướng vài pô. Vai diễn hôm nay của cô là một nữ sinh viên thời dân quốc, hair stylist tết cho cô hai cái bím tóc, trông rất cu te trong sáng.
Đến địa điểm quay, cô liếc cái là thấy căn nhà cũ trong miệng thợ trang điểm. Sắc trời đã tối lắm rồi, nhưng phim trường lại chẳng hề mở đèn, căn nhà cũ lẳng lặng đứng trong bóng đêm, trông cứ âm sầm sầm.
Hiện trường còn chuẩn bị băng khô, chắc chắn lúc sau muốn dùng để tạo cảm giác mây mù giăng lối.
Toàn thân Trịnh Bảo Châu đều rén, cô bây giờ như tiến vào trốn thoát mật thất thực cảnh lớn với cách phối trí siêu cao.
Cô bạo gan đến xe trang phục nhận đồ của mình, áo ngắn phối với váy dài, kèm thêm một đôi giày da màu đen, kể cũng đầy mùi học sinh. Thay đồ xong, Trịnh Bảo Châu phát hiện đội kèn xô
-na của đoàn làm phim đã vào vị trí, hiện trường còn chuẩn bị một lượng lớn tiền giấy với nến sáp ong….
Cô đột nhiên không muốn kiếm số tiền này nữa.
"Ăn cơm trước đi, xong thì chúng ta quay." Nhân viên công tác của đoàn phim đẩy hộp cơm tới, Trịnh Bảo Châu mau mắn đi lên nhận một phần.
Không biết vì đãi ngộ của khách mời tốt hơn, hay vì đoàn phim biết vết thương tinh thần mình gây ra cho diễn viên, phần cơm hộp này là phần xa xỉ nhất Trịnh Bảo Châu từng ăn kể từ khi làm diễn viên quần chúng…
Không, làm thế này càng khiến mị bất an mà!
Cơm nước xong, Trịnh Bảo Châu liền bị gọi đi quay. Đèn của đoàn phim thật sự rất ít, còn toàn chọn góc độ, tạo ra những đường nét bóng ảnh khiến người ta cực kỳ bất an.
Rõ ràng là tham dự hỉ yến, bốn phía không treo đèn lồng đỏ, mà lại là đèn lồng trắng…..
Trịnh Bảo Châu cùng vài diễn viên khác theo lời đạo diễn, ngồi xuống vị trí được chỉ định, sau đó giả vờ ăn uống, tất cả vốn đang tiến hành thuận lợi, bỗng đèn lớn ở hiện trường không chút dấu hiệu tắt ngóm, ánh sáng chợt tối đi.
Cùng lúc đó, tiếng kèn xô na cực chói tai vang ra từ sân trong, tiền giấy che trời lấp đất rớt xuống lả tả trong đêm đen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!