Thịch.
Khúc Trực nghe tiếng tim mình đập rất rõ, như tiếng sấm nổ bên tai.
Người anh hơi cứng lại, trong một thoáng không biết bỏ tay chân vào đâu.
Trịnh Bảo Châu vẫn hồn nhiên không biết, cô nghiêng đầu như đã ngủ, chỉ chừa một bên gáy thon thả khiến người ta tưởng tượng miên man.
Miệng Khúc Trực khẽ mím lại, sau đó anh nghe thấy tiếng gõ cửa, hai tiếng cộc cộc, như phá giải thần chú, rốt cuộc anh cũng tìm lại quyền chủ động thân thể mình.
Anh mau lẹ rời khỏi sô pha, đứng một bên.
Ngụy Trân ở cửa khẽ ho hai cái, cất bước đi vào:
"Làm phiền anh Khúc rồi, còn lại giao cho tôi là được."
Ừ. Khúc Trực đáp một tiếng, rồi như trốn hồng thủy mãnh thú, cuống quýt rời khỏi phòng Trịnh Bảo Châu.
Về tới phòng mình, anh cảm giác tim vẫn đập hơi nhanh, anh nghĩ nhất định là do tối nay uống rượu, là tác dụng của cồn.
Quả nhiên những bữa cơm kiểu này, anh không nên đi.
Một giấc này của Trịnh Bảo Châu lại ngủ rất ngon, lúc cô tỉnh dậy, đã gần trưa hôm sau. Đầu tuy có hơi đau, nhưng đã tỉnh táo hơn tối qua nhiều. Cô dậy tắm qua nước nóng, cảm giác toàn thân thư thái không ít.
Chuyện tối qua cô không nhớ hết, chỉ nhớ cô uống gục mấy sếp tổng của khách sạn Định Âu, cuối cùng bọn họ phải có người dìu lên xe hết.
Nhưng sau đó cô về kiểu gì nhỉ?
Trịnh Bảo Châu lắc lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, cô lấy một cái váy dài trong phòng thử đồ ra, thay xong tính trang điểm một tí rồi xuống ăn trưa. Điện thoại trên bàn trang điểm kêu một tiếng, Trịnh Bảo Châu tay cầm son cúi xuống nhìn, là Tề Thịnh nhắn tin cho cô.
Ngón tay thon dài của cô khẽ chạm vào màn hình, tin nhắn của Tề Thịnh nhảy ra,
Tề Thịnh: Cô Bảo Châu, tỉnh rượu chưa? [Đầu chó ?]
Trịnh Bảo Châu: Sao, lại muốn kêu tôi mua người máy của anh à?
Tề Thịnh: Xem ra là tỉnh rượu rồi [Đầu chó ?]
Tề Thịnh: [Video]
Thấy ảnh ngoài video là mình, Trịnh Bảo Châu lờ mờ thấy sai sai. Cô ấn xem video, một giọng nói cực chói lói vang ra từ điện thoại—– Thủy thủ Mặt trăng, biến thân!
Trịnh Bảo Châu: ….
Cô trong màn ảnh hưng phấn bừng bừng ngâm nga ca khúc chủ đề của Thủy thủ Mặt trăng, sau đó bắt đầu múa theo beat của mình.
Trịnh Bảo Châu: ….
Cứu với, cô muốn bay tới hành tinh khác trong đêm.
Video chạy tới hơn mười giây, thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đẩy ống kính, tiếp đó Khúc Trực đi tới cạnh cô, định bụng kéo cô rời khỏi hiện trường.
Trịnh Bảo Châu: ….
Khúc Trực cũng ở đó!
Xã tử [1], xã tử cùng cực. ?
[1] Xã tử: Social death – Cái chết xã hội là một từ thông dụng trên Internet, nó chủ yếu đề cập đến việc tự lừa dối bản thân trước công chúng, và nó cũng thường đề cập đến việc làm điều gì đó đáng xấu hổ trong vòng xã hội, không thể ngẩng cao đầu và không thể thực hiện tương tác xã hội bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!