Mạnh Nhã Hâm cũng cạn lời, cô nàng ngờ rằng Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực là đôi oan gia bảy kiếp, cho nên cứ gặp là không nhịn được mà móc xỉa nhau.
Trịnh Bảo Châu chọc Khúc Trực tức giận bỏ đi, bản thân lại rất vui vẻ, cô lấy điện thoại ra, chia sẻ tin tức ở phim trường cho Mạnh Nhã Hâm:
"Đoàn làm phim tao đi hôm nay, nam chính là Lâm Tử Khâm…"
Trịnh Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã bị Mạnh Nhã Hâm cắt ngang:
"Gì cơ? 《Khanh Trần》 hả??"
Trịnh Bảo Châu ngạc nhiên nhìn cô nàng một cái: Mày cũng biết hả?
"Đương nhiên! Tao là fan của Lâm Tử Khâm cơ mà!"
"…. Không phải mày thích Tề Vọng sao?"
Mạnh Nhã Hâm đáp:
"Một cô đồng thời thích nhiều anh, chẳng phải rất bình thường à?"
… Vầng. Trịnh Bảo Châu lấy bức ảnh chụp cùng Lâm Tử Khâm ra:
"Cho mày xem ảnh chụp chung của tao với Lâm Tử Khâm!:"!
"Mạnh Nhã Hâm mau mắn nhào qua,"Giỏi nha, đi phim trường còn có phúc lợi này cơ!He he.
"Trịnh Bảo Châu kiêu ngạo cười hai tiếng."Lâm Tử Khâm đẹp trai thật đấy, tạo hình của mày nhìn cũng dễ coi.
"Mạnh Nhã Hâm lấy điện thoại của mình ra, nói với Trịnh Bảo Châu,"Mày gửi ảnh này cho tao với.Mày làm gì?
Ca ca người ta đã nói đừng up lên mạng.Mạnh Nhã Hâm nói:Tao không up lên mạng, tao chỉ P mặt mày thành mặt tao thôi.Trịnh Bảo Châu:…
"Ai nói cô và Mạnh Nhã Hâm làm bạn không phải vì duyên phận chứ? Cô gửi ảnh cho Mạnh Nhã Hâm, không tán phét với cô bạn nữa mà lên thẳng phòng. Tắm rửa xong mĩ mãn nằm trên giường, cô mới nhận được tin nhắn xong việc của Vương Tĩnh Nghệ:"Cuối cùng bọn tớ cũng xong việc, giờ đang đi xe về, vừa lạnh vừa đói [Khóc hu hu]."
Trịnh Bảo Châu:
Ha ha ha, tớ đã nằm trên giường rồi!
Vương Tĩnh Nghệ: [Quả chanh]
Vương Tĩnh Nghệ: Chuyện trong đoàn phim hôm nay cậu đừng để tâm, đạo diễn ở phim trường đều như thế hết, với ai cũng quát.
Trịnh Bảo Châu:
Không sao, tố chất tâm lý của tớ không kém đến thế [Đầu chó], với lại đạo diễn nói cũng có lý, quả thật tớ biểu hiện không được chuyên nghiệp
Cô đi phim trường làm diễn viên quần chúng, chính là để rèn luyện bản thân, phát hiện cái sai mới kịp thời sửa đổi được.
Trịnh Bảo Châu:
Trái lại là diễn viên hiệu ứng đặc biệt bị tớ đá đó, anh ta không việc gì đi [Che mặt] lúc đó tớ sợ quá, không thu lực [ Che mặt].
Vương Tĩnh Nghệ:
Ha ha ha ha yên tâm, người thì không sao, nhưng chắc chắn sẽ bị trưởng nhóm mắng chết [Che mặt]
Trịnh Bảo Châu: Người không sao thì tốt rồi [Che mặt]
Hai người bọn họ đang tán gẫu thì đoàn làm phim của Tôn Tịnh cũng kết thúc công việc. Cô ta khác với diễn viên quần chúng, có xe bảo mẫu của mình phụ trách đưa đón, ngồi vào trong xe, Tôn Tịnh cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Cô ta chỉnh lưng ghế đến độ nghiêng thoải mái, nửa nằm ở đó chơi điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!