Chương 23: (Vô Đề)

Trước khi kết hôn Du Đại Tuấn có lời thề, hắn muốn cho Đào Diệp trở thành Omega hạnh phúc nhất trên đời, chỉ có cái chết mới chia lìa bọn họ.

Hắn vẫn luôn tin mình sẽ làm được điều đó, bất giác phát hiện lời nói lúc còn trẻ thật ấu trĩ, hắn trói buộc người yêu của mình, lại còn làm cho y khóc thương tâm đến như vậy.

Từng giọt nước mắt của y như trân châu lăn dài trên giấy, từng giọt từng giọt rơi xuống, tâm Du Đại Tuấn vốn đang chảy máu lại bị hắt nước sôi, như rỉ máu dần.

Cho nên... Đào Diệp hắng giọng một cái, đem hết sức lực kiềm nén tâm tình, bình tĩnh nói,

"Có phải anh làm cuộc đại phẫu này chỉ vì muốn ly hôn với tôi, phải không."

Đào Diệp cảm thấy cổ họng mình như mắc lưỡi câu, từng lời từng chữ thốt ra đều làm y đau đớn, đều sắp không thở nổi. Nhưng y vẫn ôm hy vọng, y không tin có ngày người trước mặt này lại nói ra lời đau lòng như vậy.

Không phải hắn luôn chiều chuộng y sao, làm sao cam lòng buông tay y, không phải muốn cùng y cả đời sao! Lúc cưới đã từng nói, không phải sao!

Anh nói gì đi chứ!

Đào Diệp nhìn người trước mặt trầm mặc, tâm hoảng loạn,

"Anh thật lòng muốn cùng tôi ly hôn sao!"

Anh nói gì đi! Có phải là gạt em, có phải giận em, có phải không khoẻ chỗ nào, nói đi anh, anh nói gì đi.

- --------------

[Đồ thối cẩu hùng]

[Tôi cảm thấy mặt mũi cả đời tôi đều mất hết]

Advertisement / Quảng cáo

[Có kiếp sau cũng không muốn cùng tên Alpha ngu xuẩn kia cùng nhau]

[Tên kia chỉ cần lại gần tôi một chút, tôi liền khó chịu]

[Vạn cầu hắn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ cần hắn cười với tôi, tôi liền mơ thấy ác mộng]

[Cư nhiên cùng người làm mình buồn nôn ký hiệu]

[Đã kết hôn, tình yêu trong lòng cũng chết.]

Từng câu từng chữ Du Đại Tuấn tận lực muốn quên lại như phản chiếu vào trong suy nghĩ của hắn, đau lòng vô cùng.

Hắn nguyện ý đem hết tất cả cho Đào Diệp, chỉ mong vợ nhỏ của hắn so với bất kì ai cũng phải hạnh phúc nhất.

Vì vậy, hắn chầm chậm trịnh trọng gật đầu, lấy bút chuẩn bị ký tên.

Chỉ hành động nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho tâm Đào Diệp rơi vào hầm băng.

Được, tôi hiểu rồi. Đào Diệp lật văn kiện ra, cầm lấy bút, khóc nức nở, khó khăn lắm mới mở miệng,

"Nói đi, phải ký ở đâu."

Du Đại Tuấn ngăn y, đem một phần văn kiện khác ra,

"Em ký cái này trước đã."

Advertisement / Quảng cáo

"Cái gì? Đơn thoả thuận phân chia tài sản?" Đào Diệp vừa khóc vừa cười ra tiếng, tiếp nhận văn kiện, nhìn lướt qua,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!