Edit: Tâm
Beta: Bát gia
Qua dịp cuối tuần, Du Đại Tuấn nhận được thiệp mời kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đại học. Bên trường mời các cựu sinh viên tốt nghiệp hạng ưu về giao lưu gặp mặt.
Du Đại Tuấn và Đào Diệp đều nhận được thiệp mời.
Đào Diệp thì đúng là sinh viên ưu tú, còn Du Đại Tuấn xưa nay biếng nhác. Cơ mà cả mười sinh viên ưu tú cũng không kiếm được lắm tiền bằng thằng ngốc Du Đại Tuấn, thế nên Du Đại Tuấn quả thực vẫn được tính là vô cực kỳ xuất sắc.
"Vợ ơi, kỉ niệm thành lập trường lần này em có đi không?"
Cả hai đều học đại học địa phương, cách cũng không xa, Du Đại Tuấn cảm thấy lượn qua một tẹo cũng được.
Advertisement / Quảng cáo
Đào Diệp nhìn thiệp mời một lát:
"Không đi, có gì hay mà đi."
Nhưng Du Đại Tuấn lại rất muốn đi, dù sao thì vợ chồng hắn cũng xuất phát từ tình yêu học đường. Đã qua mười mấy năm rồi, về thăm trường xưa tìm lại cảm giác của mối tình đầu cũng vui lắm chứ.
"Hôm đó em phải đến nhà người ta khám bệnh, chiều còn có lớp ở trường, không rảnh đâu."
Du Đại Tuấn nghe vợ nói vậy thì dẹp luôn ý định ôn lại tình đầu cùng với Đào Diệp. Vợ có việc bận, chẳng đi cùng được thì đành thôi vậy. Dù sao hắn là Alpha cũng không nhất thiết phải có người đi kèm.
Cùng lắm thì hắn lôi ảnh vợ thuở thanh xuân ra ngắm chứ gì, hê hê.
—
Thời tiết hôm đó rất đẹp, Du Đại Tuấn vừa đến cổng trường đã có sinh viên tình nguyện chạy ra tiếp đón.
"Xin hỏi anh là người đến tham quan hay là đàn anh được nhận thiệp mời ạ?"
Miệng thì hỏi vầy chứ cậu bạn tình nguyện viên đã bắt đầu dẫn Du Đại Tuấn theo lối dành cho khách tham quan rồi.
"Trông tôi không giống sinh viên ưu tú hả?"
Du Đại Tuấn cười trêu, cũng chẳng lấy làm tức giận, đoạn đưa thiệp mời cho cậu bạn nhỏ:
"Tôi là sinh viên cũ được mời."
"Hả, không, không ạ… Xin lỗi đàn anh."
Cậu tình nguyện viên Beta thoắt cái cháy bừng cả mặt, ngượng ngùng dẫn hắn sang khu vực khách mời:
"Anh đi bên này ạ, tụi em chia khu vực theo cấp bậc, anh cứ đi thẳng đến khu vực của mình là được ạ…"
Chỗ ngồi sắp xếp theo từng khóa, từ khóa ba mươi mấy đã bắt đầu có người ngồi rồi. Du Đại Tuấn vừa đi vừa tìm, cuối cùng ngồi xuống khu vực dành cho sinh viên tốt nghiệp khóa tám mươi lăm.
Những người xung quanh ai cũng diện âu phục xỏ giày da, chỉ có mỗi hắn mặc áo thun cổ bẻ trông rõ lôi thôi. May mà hắn không tới để giao lưu cùng bạn học cũ, có im thin thít cũng chả làm sao. Hắn chỉ đợi ban lãnh đạo phát biểu xong để dạo vòng sân trường, tìm lại cảm xúc thuở yêu đương nồng nàn.
Phía sau mỗi ghế ngồi đều dán bảng tên, Du Đại Tuấn phát hiện chỗ ngồi của vợ hắn vừa hay ở ngay trước hắn một hàng. Tiếc là hai người không đi chung, không thì hắn có thể ngồi sau thỏa sức mà ngắm vợ rồi.
Như hồi còn đi học, hắn vì vợ mà đi học ké, toàn ngồi hàng sau lén lén lút lút nhìn người ta. Mà lại kể, hắn mất tròn ba năm mới theo đuổi được vợ, không biết đã tốn bao nhiêu công sức mới ôm được mỹ nhân về.
Du Đại Tuấn đương chìm trong hồi ức xưa, bỗng nghe có người nhắc đến tên vợ mình.
Advertisement / Quảng cáo
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!